Phốc!
Đầu thiếu nữ bay lên cao, trực tiếp bị Diệp Phi Phàm giết.
Diệp Phi Phàm mặt giễu cợt: “Aiz, trượt tay”.
“A! A! A!!!”
Lão giả gầm thét đau thương, trái tim đau đớn như sắp nổ tung: “Tiểu Nhu!!! Tao liều mạng với mày!”
Lão giả hóa thân thành con dã thú giận dữ, lao tới.
Phụt!
Diệp Phi Phàm một quyền đánh nát bét lão giả: “Phế vật như kiến hôi cũng muốn tiến vào Côn Luân Khư?”
Những võ giả nhà họ Lưu khác thấy vậy cũng xoay người chạy.
Vèo!
Một lão giả đội mũ rộng vành trong số đó ra tay, ngón tay hướng về võ giả nhà họ Lưu đang chạy trốn, bắn ra một đường kình khí.
Tất cả người đều bị đánh gục!
Diệp Phi Phàm thay đổi sắc mặt: “Kiếm khí chỉ của Hàn trưởng lão đã xuất thần nhập hóa, đệ tử bội phục!”
“Hừ! Đi tìm Diệp Bắc Minh, nếu đồ công tử cần không ở trên người hắn, cậu chuẩn bị chết đi”, lão giả hừ lạnh.
Đi xuống chân núi.
Ba lão giả khác theo sát.
Diệp Phi Phàm nhìn bóng lưng ba người, khẽ run rẩy: ‘Diệp Bắc Minh… ngàn vạn lần cậu đừng làm tôi thất vọng!’
…
Trên boong tàu, Diệp Bắc Minh đang chỉ huy.
Đột nhiên.
Một cuộc điện thoại gọi tới.
Là Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ: “Tiểu sư đệ, mau về Long Đô, nói cho em biết chuyện có liên quan đến Thất sư tỷ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động, vội vàng hỏi: “Bát sư tỷ, các chị đi đâu?”
“Sau khi tỉnh lại, không thấy các chị đâu, cũng không liên lạc được”.
Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát.
Mới chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ, trong điện thoại không tiện nói”.
“Em về Long Đô đi chị kể tình hình rõ ràng cho, chờ em ở phủ Long Soái”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nói hai lời, trực tiếp quay lại Long Đô.
Tiến vào phủ Long Soái, Trần Lê Y vội vã đi tới: “Thiếu chủ, anh về rồi”.
“Ba sư tỷ của anh đều đang chờ anh đó”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, cảnh giới võ đạo của Trần Lê Y từ cấp Huyền đã đề thăng đến cấp Địa rồi.