Điện chủ Huyết Hồn hít khí lạnh: “Ông… ông nói cái gì?”
“Long Hiên Viên… ông ta chưa chết?”
“Làm sao có thể!”
Điện chủ Huyết Hồn lại hít khí lạnh, kinh sợ đến toàn thân run lên.
Sợ đến suýt nữa trực tiếp quỳ xuống!
Tám mươi năm trước, Long Hiên Viên đã hơn hai trăm tuổi.
Lúc đó, Long Hiên Viên là minh chủ võ lâm của giới võ đạo Long Quốc.
Được gọi là thiên hạ đệ nhất võ đạo!
Hơn trăm năm không ai có thể sánh bằng.
Bây giờ, có lẽ đã ba trăm tuổi rồi!
Võ giã ba trăm tuổi, mẹ kiếp, phải có cảnh giới gì chứ!
…
Cùng lúc đó.
Trong một văn phòng ở Long Đô.
Một người đàn ông nhận được một cuộc gọi đến, một người núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc mặt như anh ta, lại sượt một cái đứng bật dậy.
“Cái gì?”
“Tiểu sư đệ đã đến cấm địa nhà họ Long?”
“Thư ký Tiền, chẳng phải tôi bảo anh giấu cậu ta sao? Anh làm việc kiểu gì vậy?”, người đàn ông tức đến suýt hét lên.
Thư ký Tiền ở phía bên kia điện thoại sợ đến run bần bật: “Tôi… tôi cũng không biết”.
“Vừa nãy bên phía núi Phong có người báo cảnh sát, còn có người ghi hình lại”.
“Người đàn ông trong video chính là Long soái, cậu ấy giết vào cấm địa nhà họ Long, còn làm sao đến được đó, vẫn chưa điều tra rõ”.
“Còn điều tra cái đầu anh!”
Giọng của người đàn ông nặng nề: “Cấm địa nhà họ Long, lão già đó… vẫn còn sống đấy”.
“Nếu lão ta ra tay…”
“Thư ký Tiền, anh lập tức mang long tỷ đến đó, nhất định không được để Long Hiên Viên làm tiểu sư đệ của tôi bị thương!”
…
Trong cấm địa nhà họ Long.
Diệp Bắc Minh giết thẳng tới, tiếng kêu thảm vang khắp cả sơn cốc.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu này đều tê dại da đầu.
Toàn thân run lên!
Toàn thân Diệp Bắc Minh tắm trong máu, giết ra con đường máu.
Cuối cùng đứng trước một khu sân viện cổ xưa.
Phập!
Chém ra một kiếm, mảnh vụn bắn tung tóe.
Một trăm mấy chục người thuộc chi chính nhà họ Long trong sân viện đều căng thẳng nhìn qua.
Võ giả bên ngoài đã bị Diệp Bắc Minh giết hết, chỉ còn lại hơn một trăm người trong viện.