“Rít!!!”
Diệp Phi Phàm nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: “Cái này… sao có thể!”
“Diệp Bắc Minh, cậu sao có thể có được loại thực lực này?”
“A!! Tôi biết rồi, món đồ kia nhất định có trên người cậu đúng không?”
Soạt!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt ba lão giả còn lại của học viện Thiên Thần nóng như lửa, giống như sói đói nhìn thấy người đẹp.
Trong con ngươi già nua, tinh mang lóe lên, tràn đầy tia máu tham lam.
“Đừng giết!”
“Chém tứ chi hắn, để lại miệng cho hắn nói chuyện!”
Người này rất mạnh.
Nhưng đồ trên người của người này khiến bọn họ quên mất cái chết của lão giả mặt ngựa.
Hơn nữa, ba Võ Thánh trung kỳ đồng loạt ra tay, nhóc con này còn có cơ hội?
“Các người đều phải chết!!!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hình ảnh huyết long trên ngươi đang gầm thét.
Máu tươi trên người lão giả mặt ngựa lập tức bay ra ngoài, tràn vào trong hình ảnh huyết long.
Thi thể hóa thành xác khô!
Cảnh tượng quỷ dị này khiế ba Võ Thánh trung kỳ sắp ra tay cũng ngơ ngác.
Lúc này, Diệp Bắc Minh trước mắt dường như không phải một người, mà là một con dã thú nổi điên lại tàn nhẫn!
Vèo!
Ba người ngây ra trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh ra tay.
Đi tới trước mặt một lão giả trong số đó, dùng sức chém kiếm Đoạn Long xuống.
Lão giả Võ Thánh trung kỳ này giơ tay lên ngăn cản, nhưng không ngăn được một kích của kiếm Đoạn Long, trong nháy mắt hóa thành sương máu!
Con ngươi Diệp Bắc Minh rung động, trở nên hỗn loạn vài phần.
Mảng sương máu xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, được anh hấp thu.
Hai lão giả khác hít một hơi khí lạnh, mặt đầy khiếp sợ: “Đây là công pháp gì?”
Hai người đều có chút sợ hãi!
Đây chính là võ giả Võ Thánh trung kỳ, vậy mà bị một kiếm chém.
Thật không tưởng tượng nổi!
“Quan tâm đến công pháp làm gì, chết cho tôi!!!”, lão giả thân hình cao lớn quát lớn một tiếng, giống như một con tê giác xông đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một quyền đánh vào tim anh!
Bùm!!!
Không khí bốn phía cũng nổ tung.