Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Một quyền này mạnh mẽ, không hề giữ lại chút nào đánh vào tim Diệp Bắc Minh!

Nhưng.

Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Đường long ảnh huyết sắc bộc phát trên người Diệp Bắc Minh bao phủ anh trong đó.

Chặn lại toàn bộ uy quyền của một quyền này!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, con ngươi hóa thành màu đỏ, trong con ngươi đều là sát ý lạnh băng.

Nhìn chằm chằm lão giả cao lớn: “Con kiến hôi, mày dám ra tay với Long Đế?”

“Bổn đế ban cho mày cái chết!”

Giơ tay túm lấy cổ tay lão giả cao lớn.

“Mày!!!”

Lão giả cao lớn muốn rút cánh tay về, nhưng phát hiện ra mình không làm được.


Bị tóm được!

“Buông tay tao ra!!!”

Quát lớn một tiếng.

Tay còn lại giống như hạt mưa đấm vào người Diệp Bắc Minh.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng máu thịt đụng nhau đầy khủng khiếp truyền tới.

Nếu võ giả bình thường bị Võ Thánh trung kỳ điên cuồng công kích như vậy thì đã bị đánh thành bãi bùn nát từ lâu.

Nhưng cơ thể Diệp Bắc Minh giống như được làm bằng sắt, lại không chút chấn động.

Anh nhếch miệng cười một tiếng: “Long Đế quay về, kẻ xấu xa như mày cũng dám lỗ mãng?”

“Chết cho bổn đế!!!”

Túm lấy cánh tay của võ giả cao lớn.


Dùng sức kéo!

Oạch!

“A…”, lão giả cao lớn kêu thảm thiết không thôi, giọng nói run rẩy, khiến người ta da đầu tê dại.

Đường đường là một cánh tay của Võ Thánh trung kỳ, vậy mà lại bị xé toạc!

“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”

Mí mắt Diệp Phi Phàm nhướng mạnh.

Con ngươi run rẩy kịch liệt, hắn cảm thấy chuyện không đúng lắm, xoay người bỏ chạy.

Lão giả cao lớn ánh mắt điên cuồng: “Con mẹ nó Diệp Bắc Minh, tay của lão phu… tay của lão phu!”

“Đáng chết, mày đáng chết!!!”

Ông ta giơ chân lên, mạnh mẽ đạp về phía bắp đùi Diệp Bắc Minh.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Mỗi cước giống như đạp trên sắt thép vậy.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Con kiến hôi, dám ra tay với Long Đế?”

Túm chân lão giả cao lớn.

Xoẹt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận