Diệp Bắc Minh phát hiện mình đang nằm trong phòng của phủ Long Soái.
Trần Lê Y ngồi đất bên mép giường, liên tục ngủ gật.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lập tức ngồi dậy.
“A!”
Trần Lê Y tỉnh dậy, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Trong đôi mắt to xinh đẹp đều là tia máu: “Thiếu chủ, anh tỉnh rồi!”
“Tốt quá rồi, thiếu chủ đã tỉnh!”
Cô ấy kích động xông ra.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, xem như cậu tỉnh rồi”.
“Cậu có biết bảy ngày trước cậu nguy hiểm thế nào không?”
“Cậu cưỡng ép vận hành Long Đế Quyết, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma!”
“Cậu vốn không biết khi đó cậu đáng sợ thế nào!”
Diệp Bắc Minh mặt đầy khiếp sợ: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Mẹ kiếp… tôi… dùng chưa đến 10% nội lực, một hơi giết bốn Võ Thánh?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu nhớ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhớ, chỉ là cơ thể không chịu khống chế, chỉ muốn xé nát bọn họ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Long Đế Quyết có vấn đề, tôi sợ cậu về sau sẽ bị nó ảnh hưởng”.
“Nếu như có thể, tốt nhất là tạm ngừng tu luyện đi!”
“E là không được”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: “Long Đế Quyết đã tiến vào tầng thứ hai”.
Đúng vậy.
Khi tỉnh dậy, Long Đế Quyết đã tầng thứ hai rồi.
“Hơn nữa, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cũng theo đó tiến vào tầng thứ hai”.
“Tu vi…”
Sâu trong con ngươi chấn động: “Mẹ nó!!!”
“Võ Hoàng hậu kỳ? Con mẹ nó mình đã tiến vào Võ Hoàng hậu kỳ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa im lặng, qua hồi lâu mới mở miệng: “Điều này quá quỷ dị, tôi đã trải qua vô số chủ, cũng chưa từng xảy ra loại chuyện này”.
Diệp Bắc Minh cũng rất khiếp sợ: “Rốt cuộc lai lịch của Long Đế Quyết là gì?”
“Hắn thật sự khiến tôi mê muội?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết, nhưng món đồ này sẽ khiến cậu điên cuồng, khát máu, không thể tụ khống chế chính là thật”.
Diệp Bắc Minh vừa muốn nói.