Ông ta mở to đôi mắt, sợ đến chân mềm nhũn, suýt nữa bò dười đất.
“Ông chủ!”
Người giúp việc nhà họ Tần tiến lên dìu đỡ ông ta.
Chó sói của Tần Vinh An vẫn đang ăn.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Kính Phúc bước ra một bước, đỏ con mắt nói: “Long soái, Tần Vinh An vừa nói, chó của nhà ông ta rất thích ăn đồ tiệc rượu của nhà họ Diệp”.
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn Tần Vinh An, cười đầy ý sâu xa: “Nếu đã thích ăn, thì ăn nhiều chút”.
Rồi chỉ vào đồ ăn rơi dưới đất: “Ông cùng nó ăn hết đi”.
“Vâng…”
Tần Vinh An cũng không có chút lòng phản kháng, sợ đến bò dưới đất, bốc đồ dưới đất ăn.
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn Tần Vinh An thêm một cái, sải bước lớn đi ra.
Đi vào hội trường nhà họ Diệp.
Diệp Lăng Tiêu chủ động tiến lên: “Long soái, sao cậu lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh cười: “Quân Thần không cần khách sáo, sự việc năm đó, tôi đã điều tra rõ ràng”.
“Cảm ơn nhà họ Diệp đã giúp mẹ tôi”.
“Cậu biết cả rồi ư?”
Ánh mắt của Diệp Lăng Tiêu hơi kỳ lạ.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Biết cả rồi”.
“Tôi thấy kinh mạch trong cơ thể Quân Thần bị tổn hại, thực lực giảm sút quá nhiều”.
Tại sao Diệp Lăng Tiêu là Quân Thần?
Bởi vì ông ta từng là võ tôn đỉnh phong!
Sau khi bị thương, thực lực giảm sút.
Soạt!
Diệp Bắc Minh không giải thích nhiều, giơ tay ném ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của Diệp Lăng Tiêu.
“Ừm?”
Trong phút chốc, trên người Diệp Lăng Tiêu bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố.
Kinh mạch đã hỏng lại có phản ứng.
Ông ta không dám tin: “Cậu thực sự biết Quỷ Môn Thập Tam Châm?”
Diệp Bắc Minh cười không nói gì, tiếp tục điểm mấy cái lên người Diệp Lăng Tiêu.
Dứt khoát nhanh gọn.
Sau đó.
Anh vung bút, viết một đơn thuốc: “Quân Thần uống thuốc theo đơn này một tuần thì có thể hồi phục võ tôn đỉnh phong!”
“Cái gì?”
Cơ thể già nua của Diệp Lăng Tiêu run lên, cả người thộn ra.
Hồi phục võ tôn đỉnh phong?