Lão tổ tộc Tiêu cất giọng trầm: “Là ai?”
“Hình như là… Long soái, Diệp Bắc Minh”.
Trong tích tắc, cơn lửa giận trong lòng lão tổ tộc Tiêu giống như bị hất chậu nước lạnh.
Lập tức tiêu tan!
Một lát sau, lão ta mới chấn kinh hỏi: “Diệp Bắc Minh… ông chắc chắn là Diệp Bắc Minh chứ?”
…
Trong khi Long Đô sôi sục.
Diệp Bắc Minh đã về đến phủ Long soái.
Tút tút tút!
Vạn Lăng Phong gọi đến.
Diệp Bắc Minh ấn nút nghe: “Lăng Phong, có thông tin gì?”
Vạn Lăng Phong lên tiếng: “Chủ nhân, chúng tôi đã điều tra được vị trí mẹ của cậu xuất hiện lần cuối cùng”.
“Ở đâu?”
Hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập.
Vạn Lăng Phong cất giọng nghiêm trọng, nhả ra ba chữ: “Thành Võ Đế!”
“Thành Võ Đế là nơi nào?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Vạn Lăng Phong giải thích nói: “Nếu nói thủ đô của Long Quốc là Long Đô, thì thủ đô võ đạo trong lòng võ giả là thành Võ Đế”.
“Thành Võ Đế nằm sâu trong hoang mạc của Tây Vực, ngoại trừ gia tộc người canh giữ trấn giữ ra, thì có nhiều thế lực phức tạp rối ren”.
“Trong thành Võ Đế có tất cả mọi thứ, từ binh khí, võ kỹ, đan dược mà võ giả sử dụng, chỉ cần có tiền, đều có thể đổi được”.
“Nơi đó là thiên đường của võ giả, thực lực là trên hết!”
“Nơi đó không chịu ràng buộc của pháp luật, cho dù là kẻ giết người hàng đầu tiến vào thành Võ Đế, chỉ cần tuân thủ quy tắc của thành Võ Đế, thì pháp luật của Long Quốc cũng không thể làm gì được hắn”.
Vạn Lăng Phong dừng một lúc.
“Cho nên, có rất nhiều võ giả gây chuyện, vì để trốn chế tài pháp luật, đã tiến vào thành Võ Đế”.
“Thuộc hạ đã tốn món tiền lớn mới mua được thông tin”.
“Có người từng thấy mẹ của cậu, có lẽ, bà ấy thực sự từng đến thành Võ Đế”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.
Xem ta chỉ có đến thành Võ Đế một chuyến, mới có thể điều tra rõ được có phải mẹ đã từng đến đó không.
“Sắp xếp đi, sẵn sàng đợi tin của tôi, khởi hành đến thành Võ Đế”.
Diệp Bắc Minh dặn dò một câu.
“Vâng, chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong đáp lại một câu rồi tắt máy.
Nhắm mắt.