Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Ôi! Thằng nhóc này không chỉ tính được lão phu sẽ dùng biện pháp gì để giải độc, mà lại còn tính ra số dược vật còn sót lại!”
“Cậu ta rốt cuộc có lai lịch gì? Chuyện này sao có thể!”
“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!”
Trái tim Thạch Bại Thiên dâng lên sóng to gió lớn.

Đã sớm không thể rung động hơn được nữa!
Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Không tính! Lần này không tính!”
“Vương Bình An chính là người của các cậu, các cậu chắc chắn đã sớm chuẩn bị từ trước rồi”.

Gương mặt Vương Bình An tối sầm: “Lão phu lấy thân phận tổng viện trưởng kiểm soát, và cả cái tâm võ đạo của lão phu mà thề!”
“Lão phu chưa bao giờ bày mưu tính kế cùng với Diệp Bắc Minh, minh chủ Thạch, tự nguyện thua cuộc đi!”
Tròng mắt Thạch Bại Thiên co quắp: “Cho dù là thế nào đi nữa thì đó cũng chính là người bên phía cậu ta!”
“Lần này không tính! Lão phu không đồng ý!”
Diệp Bắc Minh dường như đã sớm đoán được hết thảy: “Vậy thì để tôi làm ông thua tâm phục khẩu phục!”
Bước ra một bước, xuất hiện ở trước người Thạch Bại Thiên!
“Nhóc con, cậu định làm gì?”
Thạch Bại Thiên hốt hoảng.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm, nắm chặt tay trái của Thạch Bại Thiên!
“Mới lúc nãy khi ông đang trị liệu cho viện trưởng Vương, không có dùng tay trái”.

“Bởi vì tay trái của ông sớm đã bị thương, gần như phế rồi!”
“Ông thân là minh chủ của Thần Y Minh mà ngay cả cánh tay bị thương của mình còn trị không được, để tôi trị giúp ông!”
Ngân châm tiến vào cánh tay của Thạch Bại Thiên!
Gần như ngay lập tức!
Cánh tay trái lại bắt đầu có cảm giác?
Cặp đồng tử của Thạch Bại Thiên thoáng co rụt lại.

Mấy chục năm nay ông ta còn chưa thể chữa khỏi cánh tay này của mình!
Diệp Bắc Minh dùng vài cây ngân châm là đã xong xuôi rồi?
Đây là cái thứ y thuật thần tiên gì vậy!
Chính lúc này.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Làm sao, tay trái của ông đã ổn chưa?”
Sâu trong đôi mắt của Thạch Bại Thiên hiện lên một vẻ khiếp sợ, lạnh như băng mà lắc đầu: “A, nhóc con, tay trái của ông đây vẫn như cũ không hề có cảm giác gì!”
“Cho nên y thuật của cậu…”
Câu này còn chưa nói xong, kiếm Đoạn Long đã xuất hiện ở trong tay Diệp Bắc Minh!
Chém tới từ phía đầu bên trái của Thạch Bại Thiên!
Thạch Bại Thiên theo bản năng nhấc tay trái lên ngăn cản!
Diệp Bắc Minh cười: “Không phải ông nói tay trái không có cảm giác gì sao?”
Kiếm Đoạn Long chém vào!
“Đừng mà…”
Thạch Bại Thiên hét thảm một tiếng, cái đầu ngay lập tức rơi xuống mặt đất!
Hai lão già cảnh giới Vực Vương ở sau lưng cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, tròng mắt đỏ bừng mà kêu to: “Minh chủ!”
“Sư phụ!”
Đỗ Mộng Ngọc bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch!
Diệp Bắc Minh trực tiếp quay đầu, một tiếng rồng ngâm vang lên!
Phụt! Phụt!
Cái đầu của Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc đồng thời rơi xuống đất.

Diệp Bắc Minh nắm tay bàn tay nhỏ bé của Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, chúng ta đi”.

Toàn trường im lặng!
Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục ngàn đệ tử của học viện Đan Đạo đều há hốc mồm.

Nhìn hai người rời đi.

Toàn trường không ai dám ngăn cản!

Ở chỗ tối, một lão già nhanh chóng lui về.

Trở lại Thánh tộc, báo cáo hết tất cả mọi chuyện ở học viện Giám Sát: “Gia chủ, Diệp Bắc Minh dùng Y Đạo thắng được Thạch Bại Thiên, chém đầu ông ta!”
Lạc Chính Hùng suýt chút nữa nhảy cẫng từ trên ghế lên: “Ông nói gì cơ?”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Người phụ nữ trung niên bên cạnh con ngươi tối sầm: “Nói không chừng thằng nhóc này sẽ có tư cách đứng chung một chỗ với Khuynh Thành?”
Lão già giải thích xong mọi chuyện, con người của Lạc Chính Hùng co rút liên tục.

Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh cũng trực tiếp ngây người.

Lão già hỏi tiếp: “Gia chủ, tiếp theo tôi phải làm gì đây?”
“Vẫn cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, khiến cho Diệp Bắc Minh chủ động buông tha thánh nữ, hay là…”
Lạc Chính Hùng còn chưa lên tiếng, người phụ nữ trung niên đã thẳng thừng ngắt lời: “Không cần!”
Đôi mắt bà ta ngưng trọng: “Tạm thời ông đừng nên tiếp xúc với Diệp Bắc Minh, cứ tiếp tục quan sát cậu ta!”
“Có bất cứ tin tức nào, lập tức bẩm báo!”
“Vâng!”
Lão gia xoay người lui ra khỏi đại điện.

“Phu nhân”.

Lạc Chính Hùng nhìn qua: “Ý của bà là?”
Cặp mắt của người phụ nữ trung niên lóe ánh sáng, không trả lời câu hỏi này.

Hỏi ngược lại: “Ban đầu lão gia nghĩ thế nào về Diệp Bắc Minh?”
Lạc Chính Hùng không chút do dự trả lời: “Bình thường, không có gì đặc biệt”.

“Tôi cũng không có bất kỳ hứng thú nào với cậu ta”.

Người phụ nữ trung niên hỏi: “Hiện giờ thì sao?”
“Bây giờ thì…”
Lạc Chính Hùng thoáng trầm ngâm trong chốc lát: “Trình độ Y Đạo cực kỳ cao!”
“Thiên phú dị bẩm, quả quyết sát phạt!”
Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Không sai, đây là tất cả tin tức về người này, ngài xem thử một chút đã”.

Lạc Chính Hùng nhận lấy liếc nhìn thử, vẻ mặt ngập tràn khiếp sợ: “Cái gì? Cậu ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi?”
“Còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể!”
Người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng thấy kỳ quái, lấy mắt nhìn người của Khuynh Thành, làm sao có thể thích một thằng nhóc bình thường không có gì đặc biệt!”
“Hiện giờ nhìn lại, cái cậu Diệp Bắc Minh này không đơn giản đâu”.

Lạc Chính Hùng nhướng mày: “Phu nhân thấy thế nào?”
Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Cho cậu ta một cơ hội!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui