Nửa tiếng sau, mùi đan dược tỏa ra từ trong lò.
Diệp Bắc Minh mở lò ra cúi đầu nhìn.
Ánh mắt anh đầy kinh ngạc.
Mười viên đan dược đều đặn ngăn nắp nằm trong đó.
Trên mỗi một viên còn kèm theo một đường đan văn.
Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Nhược Giai, trước đó em đã luyện đan lần nào chưa?”
Chu Nhược Giai lắc đầu đáp: “Chưa từng...!ba ngày trước em mới lần đầu tiếp xúc với luyện đan”.
“Em chỉ đọc một ít đan thư, còn lại chỉ phụ việc ở học viện Đan Đạo, còn có ai...”
Vãi chưởng!
Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thề.
Đan dược trong đó đã bỏ qua các cấp độ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Lô đan dược đầu tiên của cô là hoàng phẩm.
Ôi mẹ ơi!
Có so sánh mới có đau thương.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười thành tiếng: “Nhóc con, lẽ nào có người còn thiên tài hơn mình nên cậu không chấp nhận được sao?”
“Nhóc à, rốt cuộc cũng có người trị được cậu rồi, hahahaha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khoái trá.
Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói lời nào, Chu Nhược Giai còn tưởng mình luyện đan thất bại.
Chu Nhược Giai thất vọng tự trách bản thân: “Anh Bắc Minh, em luyện đan thất bại rồi ư?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi run: “Thất bại ư? Nhược Giai, em không thất bại đâu!”
“Em là thiên tài! Còn thiên tài hơn cả anh nữa!”
Chu Nhược Giai sửng sốt, cả người run lên: “Không thể nào!”
“Tại sao không chứ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Nhược Giai, em chắc chắn là thiên tài đan đạo triệu năm có một đó!”
Chu Nhược Giai còn chưa kịp phản ứng thì đã có người vội vã chạy vào.
“Nhóc Diệp, bây giờ cậu nhanh chóng rời khỏi Tổng viện Giám Sát đi càng xa càng tốt!”
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng trở lại đây!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn Hoa Côn Luân: “Người của Thần Y Minh đến à?”
Hoa Côn Luân do dự một lát rồi gật đầu đáp: “Người tới là minh chủ của Đan Đạo Minh, Trương Thiên Phàm, ông ta đại diện cho Thần Y Minh và Đan Đạo Minh!”
“Ông ta chỉ ra một điều kiện đó là đầu của cậu!”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng sương, sát khí trên người bùng lên.
“Tháp nhỏ, tìm vị trí của bọn họ!”
Ngay sau đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thăm dò một lượt rồi đáp: “Bọn họ ở đại điện Tổng viện Giám Sát!”
Diệp Bắc Minh bước ra.
Anh đi thẳng tới đại điện Tổng viện Giám Sát.
Hoa Côn Luân lo lắng hét to: “Nhóc Diệp, tôi đến đây bảo cậu mau chạy chứ không phải bảo cậu đi tự sát!”
“Trình độ luyện đan của minh chủ Đan Đạo Minh Trương Thiên Phàm đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi!”
“Người đời đều tôn xưng ông ta là người đứng đầu đan đạo, ông ta bắt cậu phải chết, đến cả Tổng viện Giám Sát cũng không thể bảo vệ cậu...”
Diệp Bắc Minh không thèm ngoái đầu lại.
Anh đi thẳng tới chỗ đại điện.
Hai ông lão ngăn anh lại: “Trương minh chủ đang ở trong, tạp vụ cút ngay!”
Rầm!
Một tiếng nổ rung trời vọng tới, hai lão già kia bị đá văng bay ra ngoài với cánh cửa đại điện rồi nện mạnh xuống đất.
Ầm.
Mọi người khiếp sợ quay đầu lại.
Một người thanh niên hùng hổ tiến vào đại điện.
Vương Bình An biến sắc thầm nghĩ: ‘Tiêu rồi, sao tên nhóc này còn chưa đi mà chạy tới đại điện thế này!’
“Oắt con, cậu là ai?”
Một lão già lạnh giọng quát: “Không thấy Trương minh chủ đang ở đây à? Ai cho cậu vào đây? Cút mau!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp trả: “Chẳng phải các người muốn cái đầu trên cổ tôi sao?”
“Sao đến mặt tôi mà cũng không biết thế?”
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.
Đến cả Trương Thiên Phàm cũng mở to mắt, nhìn thẳng vào anh: “Là cậu giết bọn Thạch Bại Thiên và Hàn Khiếu?”
Diệp Bắc Minh khinh thường cười đáp: “Chính ông là người bảo muốn cái đầu của tôi nhỉ?”
Lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều câm nín.
Ngay sau đó.
“Đồ chó chết, lá gan to thật đấy, cậu dám nói chuyện với minh chủ Đan Đạo Minh thế sao?”
“Thằng súc sinh kia, thấy người đứng đầu đan đạo rồi mà sao không mau quỳ xuống?”
“Súc sinh, cậu dám giết Đan Đế cấp tám Hàn Khiếu rồi giết cả minh chủ của Thần Y Minh, cậu biết mình đã phạm tội tày trời gì không?”
“Mau quỳ xuống!”
Hơn trăm lão già đồng thanh hét to.
Cảnh giới của bọn họ chỉ đâu đó khoảng Thần Vương, không khác Diệp Bắc Minh là bao.
Bọn họ chỉ ỷ vào thân phận của mình nên mới dám quát anh mà thôi.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh bước ra, trong tay có thêm một thanh kiếm hình rồng, vung kiếm chém ngang.
Phụt!
Máu thịt bay khắp nơi.
Hơn mười lão già đến từ Đan Đạo Minh và Thần Y Minh lập tức hóa hư vô.
Cơ thể Vương Bình An cứng đờ, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện..