Nó được phân chia giống cấp bậc của võ giả.
Cô gái ngây người nói: “Ông nội, cậu ta… cậu ta dùng kiếm ý để rèn kiếm sao?”
“Làm sao được vậy chứ!”
Cô gái thốt lên.
Có rất nhiều võ giả quay đầu lại, khó hiểu nhìn họ.
Cô gái che miệng nhỏ xinh của mình lại.
Không dám phát ra tiếng động nào.
Kiếm ý đó!
Dùng kiếm ý để rèn một thanh kiếm ư?
Sao Diệp Bắc Minh làm được chứ?
Nên biết một điều rằng đối với vỏ giả bình thường mà nói, để chém ra kiếm ý là điều vô cùng gian khó.
Ấy vậy, mỗi lần Diệp Bắc Minh đập búa đều có kiếm khí, rồi dẫn nó dung nhập vào trong kiếm.
Nó… chả phải quá ngược đời hay sao!
“Vãi!”
Cô gái không nhịn được mà hít sâu, cả người đều run lên.
Người kia là yêu quái phương nào?
…
Một giờ sau.
Đinh…
Búa cuối cùng giáng xuống, thanh kiếm được rèn thành công.
Phương Dã Tử có chút ngỡ ngàng.
Nhưng rồi ông ta cười khinh khỉnh nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rèn chậm hơn tôi khoảng một giờ đấy”.
“Lão già này rèn một thanh kiếm được làm bằng huyền thiết, là một vũ khí hoàng phẩm!”
“Còn cậu thì lại dùng gang để rèn kiếm, có cần so tài nữa không?”
Diệp Bắc Minh lười đáp lại ông ta.
Anh ra tay chứng tỏ luôn.
Anh chém ra một kiếm.
Một tiếng “đinh” giòn tan vang lên.
Thanh bảo kiếm trong tay Phương Tử Dã đã bị chém thành hai đoạn.
Cả không gian chìm trong tĩnh mịch!
Lặng ngắt như tờ!
Đôi đồng tử của Phương Tử Dã co rút: “Sao… sao… sao lại thế được chứ!”
“Không thể nào!”
“Là giả, tất cả đều là giả! Chắc chắn là tôi đang nằm mơ!”
Ông ta hoảng sợ, run rẩy, khiếp hãi đến tột cùng.
Một sự hãi hùng kéo tới.