Rồi bước qua một bên nhường đường cho Diệp Bắc Minh đi qua.
Mọi người sững sờ.
Vân Kiếm Bình không thể tin nổi thốt lên: “Ông nội, ông…”
Vân Chi Lan lắc đầu nói: “Được rồi, đừng nói nữa”.
Ông ta chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh một hồi.
Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền thì rời khỏi đây luôn.
Những võ giả khác nhỏ giọng bàn tán.
“Tên Diệp Bắc Minh kia thế mà không thèm nể mặt Vân tiền bối luôn!”
“Người như thế, cho dù leo cao tới đâu đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ té thật đâu cho coi”.
“Chút đạo lý đối nhân xử thế mà cũng không hiểu nữa, tiền bối Kiếm Thánh ngỏ lời muốn mua kiếm của mình hẳn nên hai tay dâng lên mới đúng chứ”.
Tất cả mọi người đều lắc đầu ngao ngán.
Vân Kiếm Bình bước tới, trên gương mặt xinh đẹp kia đều là sự bất mãn: “Ông nội, ông cho cậu ta mặt mũi nhiều thế làm gì?”
“Ông coi trọng thanh kiếm của cậu ta đúng là vinh hạnh tích mười đời mới có”.
Vân Chi Lan mỉm cười lắc đầu.
“Kiếm Bình, cháu nghĩ nhiều rồi”.
“Chẳng bao lâu nữa, sợ rằng người kia sẽ siêu việt hơn ông”.
“Cái gì?”
Vân Kiếm Bình sửng sốt, mở to mắt.
Cô ta khó tin nói: “Ông nội, sao cậu ta có thể vượt qua ông được chứ?”
“Mười năm tới, rồi hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm thì cậu ta cũng không cách nào vượt qua được”.
“Thực lực của ông chính là Võ Thánh đỉnh phong đấy, nếu may mắn biết đâu có thể trở thành Võ Đế”.
“Còn cậu ta thì dựa vào cái gì chứ?”
Vẻ mặt cô ta đầy sự khinh thường.
Đúng thế!
Diệp Bắc Minh dựa vào đâu chứ?
Dẫu thiên phú của Diệp Bắc Minh có khủng cỡ nào thì cậu ta có cơ hội trở thành Võ Đế không?
Giới võ đạo của Long Quốc đã trải qua hàng nghìn năm, tới bây giờ, số lượng Võ Đế được sinh ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mấy tháng gần đây, tuy Diệp Bắc Minh phất lên rất nổi.
Nhưng có bao nhiêu thiên kiêu chi tử ngã ngựa giữa đường chứ?
Vượt qua ông nội của mình sao, nằm mơ đi!
Vân Chi Lan hơi thất vọng nhìn về phía Vân Kiếm Bình nói: “Người nọ không phải vật trong ao đâu”.
“Ôi!”
Ông ta thở dài thườn thượt.
Ông ta không cần nhiều lời nữa.
Đứa cháu gái này của mình cái gì cũng tốt.