Dương Chiến Ưng sợ tụt quần, quỳ xuống đất nói: “Tiểu vương gia… thật xin lỗi…”
Tào Sảng nhìn vào Diệp Bắc Minh, vẫn cười điên loạn như vậy: “Haha, thấy chưa, người của tao tới rồi”.
“Tao thừa nhận đúng là mày có chút sức mạnh đó, nhưng mà…”
“Haha, không ngờ tới phải không, ba tao là vua Tây Vực đấy!”
“Mày nói thử xem, lát nữa tao sẽ chơi chết mày thế nào…”
Diệp Bắc Minh chỉ bình thản nói: “Ồn ào”.
Cổ tay anh siết chặt lại một chút.
Một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên.
Cổ của Tào Sảng bị bóp nát.
Tròng mắt của cậu ta lòi ra ngoài, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi và hối hận tột cùng!
Giống như đang hỏi rằng: Sao mày dám giết tao?
Sao tên kia có thể giết mình chứ?
Tao là con trai của vua Tây Vực mà!
“Ơ…”
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cũng ngơ ngác.
Bọn họ không ngờ rằng chủ nhân dù biết Tào Sảng là con trai của vua Tây Vực mà còn quả quyết bóp chết cậu ta như thế.
“Đây đúng là tính cách của chủ nhân mà! Đỉnh! Quá đỉnh! Đỉnh của chóp luôn!”, bọn họ thầm nghĩ.
Vạn Lăng Phong kích động đến mức run cả người.
Ông ta vốn là chiến thần nên tất nhiên biết vua Tây Vực khủng khiếp đến mức nào.
Lâm Thương Hải túa mồ hôi lạnh.
“Á…”
Còn mấy thanh niên đi chơi với Tào Sảng thì sợ vãi đái.
Bọn họ bị dọa điên người rồi!
Cả đám hét lên thảm thiết như heo chọc tiết!
“Tiểu vương gia!”
“Không, tiểu vương gia chết rồi!”
“Tiêu rồi, cả nhà tôi tiêu đời rồi, tiểu vương gia chết rồi…”
Cả đám sợ tới mức xụi lơ.
Tiểu vương gia chết rồi!
Chắc chắn vua Tây Vực sẽ bắt bọn họ chôn cùng cậu ta.
Đầu óc Dương Chiến Ưng ong ong, hai mắt ông ta đầy tơ máu.
Ông ta vừa định hạ lệnh giết chết Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đã ra lệnh trước rồi: “Giết hết tất cả, không chừa lại tên nào!”
“Cái gì?”
Dương Chiến Ưng sững người.
Bọn họ chỉ có vài người thôi mà muốn giết ba nghìn binh lính của ông ta sao?
Cậu ta muốn lên trời ở hả?