Xoẹt xoẹt…!
Diệp Bắc Minh vẫy tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.
Một luồng kiếm khí quét qua, đồng tử của Dương Chiến Ưng co rút lại, trong đôi mắt ông ta phản chiếu hình bóng luồng kiếm khí kia.
“Cậu rốt cuộc là ai…”, Dương Chiến Ưng sững người đứng ngây tại chỗ.
Ầm!
Ông ta và hơn trăm người đằng sau đã hóa thành một bãi máu loãng.
Vạn Lăng Phong quát lên: “Giết!”
Lâm Thương Hải theo sát đằng sau, nhập cuộc chiến đấu.
Đám người Đường Hạo Thiên ngơ ngác đứng đó, nhìn cảnh này mà cả bọn sợ cứng người.
Bọn họ trố mắt nhìn.
Trong lòng cả bọn sóng gió cuồn cuộn nổi lên.
Hơn nửa tiếng sau, đám người Đường Thiên Ngạo vẫn còn trong cơn sốc tinh thần ấy.
Diệp Bắc Minh, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chỉ mỗi ba người họ ra tay thôi mà đã quét sạch đội quân ba nghìn binh lính của vua Tây Vực!
Đám thanh niên đua xe kia đều đã bị diệt sạch.
Đám người Đường Thiên Ngạo đã sốc nặng lắm rồi!
“Ừng ực!”
Cụ Trịnh nuốt nước miếng: “Tôi tin hội trưởng diệt sạch nhà họ Long thật rồi!”
“Thủ đoạn cỡ này thì ngoại trừ hội trưởng ra thì chẳng còn ai làm được cả”.
“Đây là ba nghìn người đó…”, da đầu Đường Thiên Ngạo run lên.
Diệp Bắc Minh từ tốn quay về.
Trên người anh không dính chút máu nào.
Hai người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đã thấm đẫm máu tươi, cả người bọn họ đều bốc lên một mùi máu tươi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Diệp Bắc Minh nói: “Tiếp tục lên đường”.
…
Cùng lúc đó, ở doanh trại của vua Tây Vực.
Vua Tây Vực Tào Anh đang mặc một bộ áo giáp màu vàng kim, đang điều binh khiển tướng trên sa trường.
“Giết! Giết! Giết!”
Hơn một triệu binh lính phát ra những tiếng động ầm ĩ đinh tai nhức óc.
Một ông lão chắp tay sau lưng, nhìn vào một triệu binh lính trên thao trường. . truyện tiên hiệp hay
Ông lão đó khiếp sợ nói: “Đây là sát ý do một triệu binh linh tỏa ra sao? Cho dù phía trước có là Võ Thánh thì sợ cũng phải nhượng bộ rút binh mà thôi!”
“Haha!”
Tào Anh ngửa mặt lên trời cười to, hăng hái nói: “Một triệu binh lính này chỉ đâu đánh đó!”
Ông ta vung bàn tay to lên.
Thanh kiếm dài trong tay chỉ về hướng Bắc, nói: “Giết!”