“Giết! Giết! Giết!”
Một triệu quân lính đồng thanh hét to.
Ông lão khiếp đảm, nhìn vào hướng mà vua Tây Vực chỉ…
Long Đô!
“Lẽ nào ông ta muốn làm Long Chủ! Hít!”, sau lưng ông lão có một làn khí lạnh.
Bỗng nhiên.
“Báo! Báo! Báo…!”
Một tên lính hoảng sợ chạy vọt vào, giọng nói đầy run rẩy, ghé vào dưới chân Tào Anh bẩm báo: “Vương thượng, tiểu vương gia… chết rồi ạ…”
Vua Tây Vực Tào Anh nghe thấy vậy, ánh mắt rơi trên người tướng sĩ.
Con trai ông ta chết?
Đùa gì thế!
Ầm!
Một cước đạp bay tướng sĩ này, giọng nói mang theo ý lạnh: “Đồ khốn, bổn vương đang dẫn binh ở sa trường”.
“Mày nói ra những lời này, chẳng lẽ muốn náo động lòng quân?”
Vung tay lên: “Người đâu! Mang xuống, chém!”
“Rõ!”
Ba mươi thân binh tiến lên kéo người này xuống.
Tướng sĩ hoảng sợ gào thét thảm thiết: “Vương Thượng… lời tôi nói đều là thật!”
Tào Anh cảm thấy không đúng lắm: “Từ từ!”
Thân binh buông tướng sĩ này ra.
Tào Anh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu mày dám lừa gạt tao, tao giết cửu tộc nhà mày!”
Tướng sĩ này run rẩy: “Vương Thượng, tôi là lính trinh sát của Dương tướng quân”.
“Một giờ trước, trên đường Tiểu Vương gia đi về phía thành Võ Đế đã gặp phải một đám võ giả không rõ thân phận”.
“Sau khi Tiểu Vương gia và bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, những võ giả kia liền đại khai sát giới”.
“Những người đó không phát hiện ra tôi, chờ đến khi bọn họ rời đi…”
Lính trinh sát này toàn thân run rẩy.
Giống như chịu một loại kinh sợ nào đó!
Tào Anh lạnh lùng nói: “Mày đã nhìn thấy cái gì?”
Ánh mắt lính trinh thám đỏ bừng: “Tôi nhìn thấy thi thể của Tiểu Vương gia”.
“Không thể nào! Con trai của Tào Anh tôi không thể chết!”
Tào Anh lắc đầu, vốn không tin.
“Toàn bộ Tây Vực không ai dám động đến con trai tôi”.
“Dù là thành Võ Đế cũng không dám làm con trai tôi bị thương, con trai tôi không thể chết”.
Ông ta rất tự tin!