Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Tôi phải diệt mười tộc của hắn!!!”

Mọi người toàn thân run rẩy.

Vua Tây Vực giận dữ, giữa hàng triệu thi thể nằm đầy đất.



Sáu giờ chiều.

Đã đến thành Võ Đế.

Diệp Bắc Minh còn tường rằng thành Võ Đế là một thành trì cổ đại.

Không ngờ sau khi đến, phát hiện cũng không khác thành phố trong nước.

Điểm khác biệt duy nhất chính là thành tường cao vút.

Vô cùng khí phái!

Đa số người sống ở đây đều là võ giả.

Vừa vào thành Võ Đế.

Bỗng nhiên.

Sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Thần y Diệp, sao anh lại đến thành Võ Đế?”

Quay đầu nhìn lại, Hàn Nguyệt kích động chạy tới.

Ban đầu ở Trung Hải Diệp Bắc Minh đã từng cứu ông nội cô ta là Hàn Kim Long một lần.

Xem như là có chút quan hệ với nhà họ Hàn, anh gật đầu: “Có chút chuyện, sao cô lại ở đây?”

Hàn Nguyệt muốn nói gì đó, một tiếng quát truyền tới: “Hàn Nguyệt, ai cho phép cô tự ý rời khỏi vị trí?”

“Còn không quay về!”

Mặt đẹp của Hàn Nguyệt tái nhợt.

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nhanh chóng nói: “Tôi được chọn trúng, phải gia nhập tông môn võ đạo”.

Sau đó chạy về!

“Hừ!”

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh.

Sau khi lạnh nhạt nhìn đám người Diệp Bắc Minh, nhanh chóng rời đi.

Những người này mặc quần áo trang sức của thế kỷ trước, có chút cảm giác phục cổ.

Giống như người của gia tộc cổ xưa.

Cũng có phần hơi giống người Côn Luân Hư.

Đường Thiên Ngạo giải thích: “Tổng hội trưởng Diệp, những người này đến từ Côn Luân Hư, chắc là tuyển chọn đệ tử”.

“Đoán được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Côn Luân Hư quả thật có một vài tông môn, cách năm năm hoặc mười năm sẽ tới ngoại giới tuyển chọn một vài đệ tử có thiên phú tập võ.

Diệp Bắc Minh đã sớm nhìn ra, thiên phú tu võ của Hàn Nguyệt không tệ.

Bởi vì không liên quan đến anh, vì vậy anh không nhiều lời.

Bây giờ xem ra Hàn Nguyệt đã được Côn Luân Hư chọn trúng.

“Đi, đi Vạn Bảo Lâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui