“Tổng hội trưởng Diệp, tôi quyết định từ chức trưởng lão hiệp hội võ đạo!”, ông Chu vội nói.
Ông Giang nói: “Tôi rút lui khỏi giang hồ!”
Ông Dư gật đầu: “Tôi cũng muốn rút!”
“Giang hồ chém giết nhàm chán quá, tổng hội trưởng Diệp, chúng tôi cáo từ!”
Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư sợ hãi không quay đầu lại, chạy như một cơn gió ra khỏi thành Võ Đế.
Đường Thiên Ngạo nghẹn họng: “Ông Trịnh, ông Chu, ông Dư… các người… khoan hãy đi…”
Một trận gió lạnh thổi qua!
Không một ai quay đầu.
Ngoài phó hội trưởng Đường Thiên Ngạo.
Các trưởng lão chạy hết!
Diệp Bắc Minh buồn cười.
Cuối cùng anh đã biết hiệp hội võ đạo vì sao lại hỗn loạn, bao năm rồi không có khởi sắc.
Liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn: “Lê Y, cô đưa cô ấy tìm một chỗ nghỉ ngơi”.
“Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chúng ta đi Vạn Bảo Lâu”.
“Rõ!”
Ba người đáp lại.
…
Lúc này.
Trên đường đi về phía thành Võ Đế.
Vua Tây Vực Tào Anh ngồi trong xe, nhìn vào video trong máy tính bảng.
Một tướng quân quỳ xuống: “Vương Thượng, chính là đoàn xe này”.
“Tổng cộng sáu chiếc xe suv, thân phận của bọn họ rất thần bí”.
“Ngồi máy bay tư nhân đáp xuống thành phố lân cận, sau đó đi về phía thành Võ Đế”.
“Trên đường gặp phải Tiểu Vương gia bọn họ, nên đã xảy ra thảm kịch…”
Tào Anh nhìn chằm chằm sáu chiếc xe suv trong video!
Trong mắt đều là tia máu!
Xuyên qua cửa kính xe có thể nhìn tháy một vài bóng người mơ hồ.
Trong xe tràn ngập bầu không khí giết người mạnh mẽ!
Một lát sau.
Giọng nói lạnh băng của Tào Anh truyền tới: “Tất cả mọi người trong này đều phải chết!!!”
“Diệt hết mười tộc của bọn chúng!”
“Tôi muốn bọn họ biết, dám giết con trai của Tào Anh, toàn tộc cùng nhau xuống địa ngục!!!”
Bỗng nhiên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của lính trinh sát: “Báo, Vương Thượng, trước mặt xuất hiện năm chiếc xe suv!”
“Giống… y đúc với xe của người đã giết Tiểu Vương gia”.
Tào Anh gầm lên: “Con mẹ nó, giết con trai tao còn dám rời khỏi thành Võ Đế?”