Trong toàn bộ lịch sử Long Quốc cũng không có thiên tài nào yêu nghiệt như vậy.
Diệp Bắc Minh trong lòng cũng không chắc, dù sau lưng anh có 99 sư phụ vô địch, anh cũng không dám bảo đảm.
Một năm trở thành Võ Đế?
Khó khăn!
Khó hơn lên trời xanh!
Đột nhiên.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu quên có tôi rồi sao?”
“Thật ra thì có tôi ở đây, một năm trở thành Võ Đế, gần như cũng không khó khăn lắm”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thật?”
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy kiêu ngạo: “Nói nhảm! Cậu không nghĩ gì à, hơn hai tháng ngắn ngủi, cậu đề thăng lên hai cảnh giới lớn”.
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, anh gật đầu.
Có lẽ thật sự có thể được!
“Tôi sẽ cố gắng”.
Anh khẽ gật đầu.
Lăng Thi Âm thở dài: “Thiếu chủ, cậu không thể chỉ cố gắng, bởi vì chủ mẫu còn có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.
Lăng Thi Âm nói: “Chủ mẫu nói, nếu như trong vòng một năm cậu có thể trở thành Võ Đế, vậy thì sẽ có tư cách truy tìm bí mật của bà ấy”.
“Tôi mới có thể nói ra chuyện tiếp theo cho cậu”.
“Nếu như trong vòng một năm, cậu không thể trở thành Võ Đế, vậy nói nên tư chất không đủ”.
“Tư chất không đủ thì ở thế giới này lấy vợ sinh con, bình thản trải qua hết cuộc đời đi”.
Biểu cảm Diệp Bắc Minh có chút quái dị.
Mẹ đây là tin mình hay không tin mình?
Diệp Bắc Minh im lặng.
Lần này anh im lặng rất lâu.
Cũng nghĩ rất nhiều thứ.
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi còn nói gì không?”
“Không có”.
Lăng Thi Âm lắc đầu, quỳ một chân về phía Diệp Bắc Minh: “Thiếu chủ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả Vạn Bảo Lâu để cho cậu điều khiển”.
“Dù cậu cần tài nguyên tu luyện gì cũng có thể lấy từ Vạn Bảo Lâu”.
Diệp Bắc Minh biết, đây là tài sản mẹ để lại cho mình.
Tài nguyên tu võ của Vạn Bảo Lâu không phải ít.
Nhưng cho dù có lượng tài nguyên khổng lồ chồng chất trước mắt, muốn dựa vào chúng để tạo ra một Võ Đế, quả thật quá khó khăn!
Võ Đế thật sự không phải do tài nguyên sinh ra!