“Bây giờ là thiên hạ của vũ khí nóng, cho dù là võ giả đẳng cấp nhất, ai có thể chống lại được súng đạn chứ?”
Lục Khi Sương gật đầu.
Đúng thế!
Cho dù là võ thánh, bị trúng một quả đạn hạt nhân thì cũng sẽ chết.
Vân Kiếm Bình sợ giật mình, khuôn mặt đỏ bừng.
Sau đó trề môi: “Cái gì chứ? Đông người thì giỏi lắm sao?”
“Ông nội tôi ra tay, một kiếm đã chém chết vua Tây Vực chó chết gì đó rồi!”
.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Vân Chi Lan quát một tiếng: “Kiếm Bình, không được nói bừa!”
“Ông nội, sao ông hung dữ với cháu!”
Vân Kiếm Bình đỏ mắt, vô cùng ấm ức.
Vân Chi Lan sầm mặt: “Đông người phức tạp mà cháu lại nói ra lời như vậy”.
“Chẳng may truyền đến tai vua Tây Vực, thì sẽ bất lợi cho nhà họ Vân”.
Vân Kiếm Bình phản bác: “Ông nội, ông là kiếm thánh mà!”
“Ông còn không sợ cả người canh giữa, mà lại sợ vua Tây Vực gì chứ?”
“Hơn nữa, nhà họ Vân chúng ta cũng là gia tộc người canh giữ, có gì mà phải sợ?”
Vân Chi Lan lạnh giọng nói: “Không được ăn nói bừa bãi, thế giới này không phải chỉ do một người quyết định!”
“Hừ! Cháu không nghe, cháu không nghe”.
Vân Kiếm Bình ôm tai, ngồi xổm xuống đất òa khóc.
Lúc này.
Vua Tây Vực lại lên tiếng lần nữa: “Người này, là Diệp Bắc Minh!”
Hàng triệu binh sĩ hét lớn: “Vua Tây Vực nói, người này, là Diệp Bắc Minh!”
“Cái gì? Diệp Bắc Minh?”
Tất cả võ giả của thành Võ Đế đều ngẩn người.
Lại có chuyện gì thế!
Diệp Bắc Minh đã chọc vào vua Tây Vực sao?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh?”
Lục Khi Sương không thể tin nổi: “Thần y Diệp, tại sao vua Tây Vực lại đến vì thần y Diệp?”
“A? Là anh ta?”
Vân Kiếm Bình đang quỳ dưới đất cũng ngẩn người, ngừng khóc lóc.
Cô ta mở to mắt, giống như nhìn thấy quỷ.
Dù thế nào cô ta cũng không hiểu, vua Tây Vực dẫn hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, chỉ vì một mình Diệp Bắc Minh?
Dựa vào cái gì vì anh ta mà gây ra thanh thế lớn đến vậy!
Vân Chi Lan cũng giật mí mắt.
“Ông nội, ông nội, có… có chuyện gì vậy?”, Diệp Như Ca tỏ vẻ mặt chấn hãi.