“Vãi, nóng máu quá, tôi bị Diệp Bắc Minh hút hồn rồi!”
“Chồng à, hẳn là như vậy!”
“Má ơi, đúng thế mà, nếu tôi có một phần mười, vãi, một phần một trăm khí phách của anh ta là đã đủ rồi!”
“Mẹ kiếp… phải ghi vào sử sách!”
“Vù vù vù!”
Rất nhiều võ giả trên tường thành kích động đến mặt đỏ tía tai, hơi thở dồn dập.
Trái tim cũng sắp nhảy ra!
Còn có một vài võ giả, thong thả đi đến.
Lúc bọn họ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đã bỏ đi, hàng triệu binh sĩ cũng rút lui.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy… chúng tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?”
Võ giả đến sau hỏi.
Sau khi võ giả khác giải thích một hồi, bọn họ hối hận dậm chân: “Vãi, đến muộn rồi! Mẹ kiếp, tiếc quá! Không được chứng kiến cảnh đó!”
“Trời ơi, tại sao không đợi tôi thêm một lúc!”
“Vãi! Quá đáng!”
Trên tường thành vang lên từng hồi tiếng kêu than tiếc nuối.
Diệp Lăng Tiêu ngẩn người, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Hay lắm, tâm thái này, khí phách này, trăm ngàn năm nay, Long Quốc cũng không có được mấy người như vậy!”
Diệp Như Ca vẫn trong trạng thái ngây ngốc.
Hai bố con Lục Khi Sương và Lục Lâm Thiên quay sang nhìn nhau chấn hãi!
Không ai nói được một lời.
Ánh mắt của một vài người của gia tộc người canh giữ lóe lên, cuối cùng hóa thành ý băng lạnh.
“Diệp Bắc Minh?”
Miệng đọc ra cái tên của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh càng khủng bố, thì càng uy hiếp đến địa vị của họ!
Một số người của gia tộc người canh giữ mau chóng bỏ đi, truyền tin sự việc ở thành Võ Đế về gia tộc.
“Đi thôi”.
Vân Chi Lan lên tiếng, Vân Kiếm Bình không nhúc nhích.
“Kiếm Bình?”
Ông ta nhìn sang cháu gái.
“A!”
Vân Kiếm Bình phản ứng lại, khuôn mặt kích động đỏ bừng: “Ông nội, ông nội… hay là ông bắt anh ta về, nhận làm đồ đệ được không?”
Một cô gái đeo khăn che mặt trong đám đông không thể tin nổi: “Mạc trưởng lão, anh chàng đó còn có khí phách như vậy ư?”
Cô ta chính là Văn Nhân Mộc Nguyệt.