Ông lão bên cạnh, trưởng lão cung Xã Tắc, Mạc Thương Khung!
Trên người bọn họ toát ra khí tức đặc biệt, các võ giả gần đó đều không dám lại gần.
Khuôn mặt già của Mạc Thương Khung kích động: “Cậu nhóc này đúng là hạt giống tốt”.
“Lần trước ở Long Đô, cậu ta từ chối tôi, tôi vẫn còn tức giận”.
“Bây giờ xem ra, cậu ta đúng là có bản lĩnh để từ chối!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt khẽ nhướn lông mày: “Mạc trưởng lão, thu nhận cậu ta vào cung Xã Tắc?
“Đương nhiên, hạt giống này, chắc chắn phải lôi kéo vào cung Xã Tắc”, Mạc Thương Khung gật đầu.
Ông ta nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Đi thôi!”
…
Mười phút sau, Diệp Bắc Minh về đến Vạn Bảo Lâu.
Thành Võ Đế hoàn toàn sôi sục.
Khắp nơi trên phố đều đang bàn tán, tất cả đều vì ba chữ – Diệp Bắc Minh!
Trong Vạn Bảo Lâu im lặng như cái chết.
Lăng Thi Âm cứng đờ tại chỗ.
Vạn Lăng Phong mở to con mắt.
Lâm Thương Hải há hốc miệng.
Đường Thiên Ngạo lại khâm phục sát đất.
Một mình Diệp Bắc Minh quát lui đại quân hàng triệu binh sĩ, khiến bọn họ chấn hãi không thể chấn hãi hơn.
Cho dù là Lăng Thi Âm có cảnh giới võ thánh đỉnh phong cũng không dám tin đây là sự thực: “Thiếu chủ, bây giờ tôi mở tiệc tiếp đãi chào đón cậu”.
“Đồng thời, chúc mừng chiến công cậu đã quát lui đại quân hàng triệu binh sĩ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy”.
“Tút tút tút!”
Bỗng nhiên.
Một hồi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
“Hầu Tử gọi đến?”
Diệp Bắc Minh vừa nhìn số điện thoại liền mau chóng nhấn nghe.
Trong điện thoại lập tức vang lên giọng kêu thảm thiết của Hầu Tử: “Anh Diệp, cứu tôi…”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Hầu Tử, anh có chuyện gì? Hầu Tử!”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Đồ kiến hôi, Tật Phong Cốc là nơi mày có thể đến hả?”
“Đúng là không biết sống chết, còn gọi điện cầu cứu?”
“Ai cho phép mày gọi điện?”
Rắc một tiếng giòn tan!
Điện thoại bị tắt đột ngột!
Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý kinh thiên: “Tao không cần biết mày là ai, dám hại Hầu Tử, tao cho mày chết!”