Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn người, cái miệng nhỏ há hốc.
Mạc Thương Khung cũng rất kinh ngạc: “Tên nhóc này, đúng là càng ngày càng thú vị”.
“Rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào, lại biết võ kỹ bay trên không?”
Cơ thể Văn Nhân Mộc Nguyệt run lên: “Võ kỹ bay trên không? Mạc trưởng lão, ông nói anh ta biết võ kỹ bay trên không?”
Mạc Thương Khung gật đầu: “Đúng, hơn nữa không phải là loại võ kỹ bay trên không tầm thường”.
“Rất có khả năng là võ kỹ bay trên không trên cấp thánh!”
“Cấp thánh!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt lại chấn kinh.
Cô ta hít khí lạnh, tự lẩm bẩm: “Làm sao có thể chứ, cung Xã Tắc chúng ta cũng không có mấy loại võ kỹ cấp Thánh, làm sao anh ta có thể biết võ kỹ cấp Thánh!”
Cùng lúc đó, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: “Cậu nhóc, có hai luồng khí tức ở gần đây!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cảm nhận được rồi, một là Mạc Thương Khung, một là Văn Nhân Mộc Nguyệt, lúc trước đã từng gặp ở phủ Long soái”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Mạc Thương Khung đó cũng từ thành Võ Đế đi theo ra”.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ông ta dám ra tay với tôi, tôi có cách giết ông ta!”
“Gru!”
Một tiếng sói hú.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng Tật Phong Cốc: “Hầu Tử! Cố lên, đợi tôi!”
…
“Gầm gừ!”
Ở lối vào Tật Phong Cốc, tiếng dã thú gầm gừ vọng tới không ngớt, khiến người ta nghẹt thở.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất chấn động một cách kịch liệt, sâu trong bóng đêm có một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào Hầu Tử đang hấp hối ở cửa cốc.
Luồng hơi thở ngập mùi tử vong rét lạnh truyền tới.
Cổ Lực kích động chỉ vào cửa Tật Phong Cốc nói: “Chị ơi, nó ra rồi, chúng ta sắp thành công rồi!”
“Câm miệng, đừng lên tiếng!”
Cổ Na Phỉ quát to.
Cô ta dán chặt mắt vào lối vào Tật Phong Cốc!
Ngay sau đó.
Một con ma thú cao khoảng hai mét xuất hiện.
Đôi mắt nó đỏ rực, bộ lông cứng như kim, đôi móng vuốt to như cái chậu.
Nó là Tật Phong Lang!
Đôi mắt Cổ Na Phỉ sáng ngời: “Đó chính là ma thú cấp một Tật Phong Lang, trên người nó còn có ma văn biến dị nữa”.
“Thực lực gần ngang với ma thú cấp hai!”