Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Không chỉ mỗi cô ta mà ba vị chấp sự của cung Hạo Miểu đằng sau cô ta cũng rất ngỡ ngàng.
Cho dù là ở cung Hạo Miểu thì cũng không thể coi đan dược cấp Địa như kẹo mà ăn vào được.
“Tên nhóc kia, cậu là ai?”
Một chấp sự trong cung Hạo Miểu trầm giọng hỏi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn bọn họ nói: “Chính là các người biến Hầu Tử thành ra thế này sao?”
“Các người, đáng chết!”
Ầm ầm!
Chớp giật sấm động.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long tấn công người của cung Hạo Miểu.
Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng đã đuổi tới, vừa thấy cảnh này thì cả hai đều hoảng hốt.
“Diệp Bắc Minh điên rồi à?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây người: “Mạc trưởng lão, mau cứu người!”
“Đây có tận ba Võ Thánh, lẽ nào cậu ta không thấy kỳ lạ hay sao?”
Mạc Thương Khung cũng sững người rồi, sau đó ánh mắt già nua nhíu lại: “Cứ xem tình hình trước đã, tên Diệp Bắc Minh này không đơn giản, có lẽ cậu ta có cách”.
“Mạc trưởng lão, mặc kệ cậu ta có cách gì thì một Võ Hoàng làm sao có thể là đối thủ của Võ Thánh chứ?”
Chẳng biết tại sao Văn Nhân Mộc Nguyệt hơi lo lắng: “Ba Võ Thánh đấy!”
“Quan sát trước rồi tính”.
Mạc Thương Khung vẫn lắc đầu.
…
Mí mắt của chấp sự cung Hạo Miểu giật giật, như cảm nhận được khí tức về cảnh giới của Diệp Bắc Minh.
Võ Hoàng!
Tên kia chỉ là Võ Hoàng mà thôi.
Thế giới này quá điên cuồng, Võ Hoàng mà dám giết Võ Thánh hay sao?
Vãi chưởng thật!
Cả ba người nổi giận: “Ranh con hay lắm, chỉ là Võ Hoàng thôi mà cũng dám khiên chiến chúng ta ư?”
Một chấp sự của cung Hạo Miểu bước ra, hứng thú của hai người kia mất sạch cả rồi.
Chỉ là một tên Võ Hoàng mà cần cả ba người họ ra tay hay sao?
Tên chấp sự bước ra lạnh nhạt nói: “Tên nhóc kia, mau giao tất cả đan dược của cậu ra đây, bọn tôi sẽ cho cậu một cái chết an lành!”
Diệp Bắc Minh lười lảm nhảm với tên kia, anh lao lên tấn công.
“To gan!”
Ánh mắt người chấp sự ấy rét lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh đang lao về phía mình!