Không có chút hứng ra tay.
Xử lý một tên Võ Hoàng cần dốc hết sức lực hay sao?
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt, anh chém ra một kiếm.
Lúc này, tên chấp sự kia từ tốn mỉm cười nói: “Ranh con, tự tìm đường chết mà!”
Người nọ đưa tay lên.
Tung ra một quyền.
Định bụng đánh Diệp Bắc Minh nát bét.
Thế nhưng kiếm Đoạn Long chém xuống, va chạm vào tay của tên chấp sự ấy.
Ầm!
Làn sương máu lan tràn.
Đau đớn!
Dữ tợn!
Tiếng kêu la thảm thiết!
“Á… cậu! Tên khốn nạn, cậu dám…”, tên chấp sự kia vô cùng đau đớn, đồng tử co rút.
Tên kia vì khinh thường Diệp Bắc Minh mà phải trả giá đắt.
Người nọ nhanh chóng lùi ra xa, định tháo chạy.
Nhưng mà kiếm Đoạn Long đã chém tới.
Đến cả cơ hội kêu la mà người kia cũng không còn, nháy mắt đã bị kiếm khí chẻ đôi, hóa thành một bãi máu loãng.
Ở trong góc tối.
“Quả nhiên là thế!”
Mí mắt Mạc Thương Khung dựng lên.
Văn Nhân Mộc Nguyệt suýt nữa thốt lên, vô cùng kích động, càng nhiều hơn là sự khâm phục: “Sao lại thế, cậu ta thoáng chốc đã giết được một Võ Thánh rồi?”
“Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp thôi!”
“Hít!”
Hai chấp sự khác của cung Hạo Miểu thấy thế thì sốc nặng: “Ngô chấp sự! Được lắm, cậu…”
Xoẹt xoẹt…!
Diệp Bắc Minh cực kỳ ngang ngược, không thèm nể mặt hai Võ Thánh, anh cầm kiếm Đoạn Long lên tấn công.
“Súc sinh, cậu giết Ngô chấp sự của cung Hạo Miểu chúng ta, đời này cậu tiêu rồi! Cả nhà cậu tiêu rồi!”
Một tên Võ Thánh trong đó gào lên, dưới chân sinh ra một luồng gió, trên tay có thêm một thanh đao dài đen bóng!
Trông rất dữ tợn!
Người nọ vung đao về phía Diệp Bắc Minh.
Cung Hạo Miểu sao?
Diệp Bắc Minh nghe ba chữ đó thì lửa giận trong lòng bừng thêm ba phần.