Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Đôi mắt anh mở to, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Đây là đâu thế?”
Phía cuối con đường không gian là một khoảng sân trời rộng lớn màu trắng.

Bên dưới đó được chín mươi chín phù điêu hình rồng màu đen bảo vệ xung quanh.

Mỗi một phù điêu hình rồng đều cao hơn mười nghìn mét.

Huy hoàng!
Khí thế ngút trời.

Trên khoảng sân trời ấy có rất nhiều người, trong đó còn có một vài gương mặt thân quen.

Đế Giang, Đế Khuyết, Đế Khởi La.

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long.

Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan.

Diệp Bắc Minh sững sờ nhìn một người: “Đại sư tỷ? Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?”
Lạc Khuynh Thanh và Lạc Vô Tà đứng chung một chỗ.

Cả hai giữ khoảng cách với những người khác.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, phía cuối con đường chính là khoảng sân trời màu trắng kia.


Hai chân anh đáp xuống khoảng sân trời kia.

Bỗng bốn phía xung quanh vang lên rất nhiều giọng nói: “Đây là long đài à?”
“Từ đây sẽ dẫn đến chiến trường Thái Cổ ư?”
“Ở đây có nhiều người vậy, tất cả đều đi tới đây qua Thăng Long lên à?”
“Hừ, đừng nói nữa, để xem thử xem!”
Lạc Khuynh Thành liếc mắt nhìn thoáng qua đám đông, chớp mắt đã phát hiện Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em...!sao em cũng đến đây thế?”
Lạc Vô Tà mỉm cười ngây ngô nói: “Anh rể, trùng hợp thật nhỉ!”
Diệp Bắc Minh đi qua đó: “Đại sư tỷ, đây là đâu thế?”
Lạc Khuynh Thành sửng sốt: “Em không biết hả?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Lạc Khuynh Thành lại càng thêm bất ngờ, cô ấy bèn giải thích cho anh: “Nơi này có tên là long đài.

Muốn tiến vào chiến trường Thái Cổ bắt buộc phải đi ngang qua đây!”
“Hóa ra là thế!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh.

Bỗng nhiên.

Anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Con gái của sư phụ Thần Chủ Tuyệt Thế, Nhan Như Ngọc.

Còn có Diệp Tiêu Tiêu của nhà họ Diệp thượng cổ.

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Sao bọn họ cũng đến đây thế?”
Hai người họ cũng nhận ra Diệp Bắc Minh.

Lúc này.

“Ba người kia tránh ra cho tôi!”
Sau lưng anh truyền tới một giọng nói lạnh như băng.

Xoạt!
Tất cả mọi người trên long đài đều nhìn sang.

Diệp Bắc Minh, đại sư tỷ và Lạc Vô Tà đều quay đầu lại.

Lấy ba người họ làm trung tâm, phạm vi trăm mét quanh đó đã vắng tanh.


Chỉ còn lại mười mấy thanh niên nam nữ kiêu căng ngạo mạn đang đứng đằng trước.

Một người thanh niên mặc áo lam lạnh giọng, chỉ xuống dưới chân: “Trong vòng trăm mét, cho dù là ai cũng không được tới gần, chúng tôi phải nghỉ ngơi!”
“Đứng ngơ ra đó làm gì? Tránh ra một bên!”
Lạc Vô Tà nổi đóa: “Đây cũng đâu phải nhà các người, dựa vào đâu bắt chúng tôi phải tránh sang một bên chứ?”
“Còn dám cãi à?”
Sắc mặt người thanh niên mặc áo lam trầm xuống, vung tay qua chỗ Lạc Vô Tà: “Chán sống à!”
Cảnh giới Giới Chủ sơ kỳ.

Sắc mặt Lạc Vô Tà nháy mắt trắng bệch: “Chị ơi, cứu em...”
Lạc Khuynh Thành vừa định ra tay.

“Đại sư tỷ, để em!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh chợt lóe.

Tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể người thanh niên mặc áo lam đó đã nổ tung.

Hóa thành một màn sương máu.

Đồng đội của người thanh niên mặc áo lam kia biến sắc, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Oắt con, sao mày dám giết người của nhà họ Tần ở Thánh Vực hả?”
“Lá gan cũng to lắm đó!”
“Oắt con, mày chán sống rồi à?”
“Ranh con kia, mày tên gì?”
Người trên long đài biến sắc.

Bọn họ đến từ Thánh Vực, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế.

Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi là Diệp Bắc Minh!”
“Cái gì, Diệp nam thần Diệp Bắc Minh đó hả!”
“Từ từ...!mày nói cái gì?”

“Mày là Diệp Bắc Minh hả?”
“Sát Thần Diệp Bắc Minh!”
Sắc mặt lũ người nhà họ Tần thay đổi đột ngột, bọn chúng sợ hãi lùi về phía sau: “Tần Phàm...!là do mày giết hả?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chúc mừng các người, câu trả lời chính xác!”
Rồi anh nhảy thẳng vào mười mấy người đó.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười tên đi đời.

“Ôi!”
Trên long đài rộ lên những tiếng than thảng thốt: “Đây chính là Diệp Bắc Minh, con cháu của Diệp Phá Thiên, sao?”
“Là cậu ta ư?”
“Quả nhiên danh bất hư truyền, sát tâm của cậu ta quá nặng!”
Người của một vài thế lực ở Thánh Vực thì thầm bàn tán.

Chuyện xảy ra ở thế giới Cao Võ không thể nào qua mắt được bọn họ.

Chỉ có người của thế giới Cao Võ mới có dáng vẻ quá quen với chuyện này rồi: “Ôi cái tên Sát Thần này.

Quả nhiên đi đến đâu giết người đến đấy mà!”
Diệp Tiêu Tiêu chủ động bước tới: “Tôi biết anh sẽ tới mà!”
“Dù tôi ở đâu trên thế giới Cao Võ cũng đều nghe được truyền thuyết của anh đó!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật: “Có phóng đại như vậy không?”
“Đương nhiên là có rồi, tên tuổi của Sát Thần rất đáng sợ mà”, Diệp Tiêu Tiêu cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận