Một cơn gió mạnh mẽ đánh úp lại, hóa thành móng vuốt sắt vô tình chụp về phía yết hầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh quát to: "Cút đi!"
Gào rống!
Long Tích sau lưng anh sáng lên, mấy chục đầu long mạch gần như cùng lúc xuất hiện!
Vạn Trường Thanh suýt chút nữa bị dọa choáng váng: "Trời ơi, mấy chục long mạch!
Thân thể lão tổ nhà họ Vạn chấn động, đôi mắt càng trở nên ngưng trọng: "Thằng chó đẻ, mày thật sự khiến người khác bất ngờ!"
"Không hổ là đời sau của Diệp Phá Thiên, một người có thể dung hợp mấy chục long mạch!"
"Ở Thánh Vực cũng là điều hiếm thấy suốt cả triệu năm!"
"Đáng tiếc, ngày hôm nay mày vẫn phải chết ở chỗ này!"
Lão tổ nhà họ Vạn cười vô cùng dữ tợn: "Chỉ là một tên cảnh giới Vực Vương, lại khiến lão phu phải dốc hết toàn lực!"
"Mày là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!"
"Mày nên thấy kiêu ngạo đi!"
Ầm ầm!
Hơi thở như sóng thần bùng nổ, lão tổ nhà họ Vạn lấn áp như một chiến thần!
Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp chém ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Tiếng "keng keng" cực lớn truyền đến, một lực lượng mạnh mẽ đến cực điểm bao vây lại!
Thế mà cố định kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trên không trung!
Bất luận Diệp Bắc Minh dùng sức thế nào đều không thể đè xuống phía dưới nửa phần!
"Nguy rồi!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, có hơi khó giải quyết, để tôi ra tay giết chết lão ta luôn đi!"
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Lần này tôi không cần đến lực lượng của ông, tự tôi có thể giết được lão!"
Cùng lúc đó, biểu cảm của lão tổ nhà họ Vạn trở nên tàn nhẫn: "Thằng chó đẻ, chỉ cần lão phu không cứng đối cứng với thanh kiếm này, mày chỉ có một kết cục!"
"Đó chính là chết!"
Dứt lời, lão tổ nhà họ Vạn siết chặt năm ngón tay, đấm ra một quyền!
Ầm!
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài không hề thương tiếc, thân thể hung hăng va phải vách tường cung điện bằng đá!
Nội tạng đau nhức, suýt thì nổ tung!
Thực lực của cảnh giới Chân Linh kinh khủng đến vậy!
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết biến đổi: "Bắc Minh!"
...!
Vạn Trường Thanh kêu to: "Hay!"
"Lão tổ, mau giết thằng chó đẻ này!"
Lão tổ nhà họ Vạn sải bước lên trước, bóp lấy cổ Diệp Bắc Minh: "Không có thanh kiếm kia, mày tính là thứ phế vật gì?"
"Thằng chó, giờ chết của mày đã đến! Tiễn mày lên đường!"
Năm ngón tay co thành móng vuốt, chụp về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Tiếng "ầm" trầm đục vang lên, một kích này thế mà bị chặn lại!
Chỉ thấy.
Bên ngoài cơ thể Diệp Bắc Minh hiện lên bóng mở của một con rồng đen, một kiện áo giáp tạo thành từ vảy màu đen hiển hiện!
Lão tổ nhà họ Vạn kinh ngạc: "Áo giáp Hắc Long của Tộc Rồng đen, sao vật này lại ở trong tay mày?"
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tháp nhỏ, lão ta đã là một người chết!"
"Mày đang nói chuyện với ai?"
Lão tổ nhà họ Vạn hơi nghi hoặc.
Một giây sau.
Vù!
Trên người Diệp Bắc Minh bốc lên một ngọn lửa!
"Đây là...!Dị hỏa!"
Giờ phút này, trong con ngươi lão tổ nhà họ Vạn tràn ngập hoảng sợ: "Thằng chó, đừng..."
Lão tổ nhà họ Vạn lập tức buông tay, cấp tốc lùi lại!
Phần Thiên Chi Diễm mãnh liệt ập tới, trực tiếp cắn nuốt lão tổ nhà họ Vạn!
Lão tổ nhà họ Vạn điên cuồng giãy giụa: "Á...!Cứu mạng, đừng mà..."
Sau một hô hấp.
Lão tổ nhà họ Vạn hoàn toàn bất động, trên mặt đất lưu lại một đống tro tàn hình người!
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết chấn động: "Một người cảnh giới Chân Linh, này...!cứ thế mà chết rồi?"
..
"Lão tổ!"
Những người còn lại của nhà họ Vạn nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa bay ba hồn bảy vía, chạy ra khỏi cung điện bằng đá!
Diệp Bắc Minh đuổi theo, tiếng rồng ngâm vang lên.
Mười mấy mảnh sương máu nổ tung!
Anh quay người, đi về phía Vạn Trường Thanh.
Con ngươi Vạn Trường Thanh điên cuồng co rụt lại, hoảng sợ lùi về sau, chỉ vào Diệp Bắc Minh và quát: "Cậu...!Cậu không được qua đây, tôi đến từ nhà họ Vạn của gia tộc Thái Cổ!"
"Cậu Diệp, cầu xin cậu đừng giết tôi..."
"Tôi biết sai rồi!"
Vạn Trường Thanh quỳ xuống, điên cuồng đập đầu xuống đất!
Dù anh ta là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong, giờ phút này cũng chỉ muốn cầu xin Diệp Bắc Minh tha cho anh ta một mạng!
Diệp Bắc Minh bước tới như Tử thần!
Vạn Trường Thanh thấy dập đầu không có tác dụng, chỉ đành la lớn: "Cậu Diệp, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật của chiến trường Thái Cổ!"
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh dừng bước lại: "Nói nghe xem nào".
Vạn Trường Thanh vô cùng vui mừng, như tóm được rơm rạ cứu mạng: "Đại nhân, cậu biết Thái Cổ Kim Thư không?"
Diệp Bắc Minh ngoài ý muốn: "Thái Cổ Kim Thư?"
Vạn Trường Thanh khá khiếp sợ: "Xem ra đại nhân đã biết đến vật này, tôi vốn còn muốn giải thích qua cho đại nhân về nó"..