Đế Khuyết mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi nói đúng không?”
Diệp Tiêu Tiêu giận dữ: “Bỏ đá xuống giết sao? Vừa rồi ở long đài, các ông còn muốn lập đội với chúng tôi đấy!”
“Chỉ là nhất thời, nhất thời thôi!”
Đế Khuyết khinh miệt nói tiếp: “Phượng Hoàng rớt đất không bằng gà, long tích của Diệp Bắc Minh đã bị phế rồi!”
“Cậu ta còn nghịch thiên được nữa à! Còn cả thanh kiếm trong tay kia còn giữ được sao?”
Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Nhớ kỹ, cho dù tôi thành người tàn phế cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục!”
Anh bỗng vùng dậy.
Vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
Một luồng kiếm khí đỏ sẫm ập tới, bóp nghẹt Đế Khuyết.
Trong ánh mắt Đế Khuyết hiện lên sự hoảng sợ, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ông ta quỳ xuống: “Đừng mà, cậu Diệp tôi sai rồi...”
Phụt!
Ông ta nổ tung.
“Cậu!”
Đế Giang khiếp sợ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã thành vậy rồi mà còn dám giết người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Hay là tôi giết cả ông luôn?”
“Hả!”
Đế Giang hoảng hốt lùi về sau, nở một nụ cười làm lành: “Cậu Diệp hiểu lầm rồi, Đế tộc chúng tôi không có ác ý gì hết!”
“Đi mau!”
Rồi ông ta ra lệnh dẫn người của nhà họ Đế vào thần miếu.
Đợi đến khi tất cả mọi người biến mất, Diệp Bắc Minh mới phun ra một ngụm máu tươi.
“Cậu sao rồi?”
Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu biến sắc.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lắc đầu đáp: “Tôi không sao!”
Diệp Tiêu Tiêu tức giậm chân: “Anh đã như vậy rồi thì đừng có cứng miệng”.
“Đây là Tố Nguyên đan, anh mau nuốt nó đi!”
Nhan Như Ngọc lấy ra một cái bình nhỏ, không hề do dự dí cho Diệp Bắc Minh: “Đây là địa tủy, tuy chỉ có một giọt!”
“Nhưng ít ra nó có thể bảo vệ cậu không bị thương trong vòng mười hai giờ!”
“Sau đó tìm một chỗ chữa trị, có thể giữ được một mạng!”
Diệp Bắc Minh không cứng miệng nữa: “Ân tình này tôi sẽ khắc ghi!”
Anh cầm đan dược và bình ngọc nốc hết vào miệng mình.
Rồi anh tẩm liệm xác của tất cả sư phụ.
Nhìn sang cửa vào thần miếu.
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, có lẽ sư phụ của cậu chưa chết đâu!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Tiểu Tháp, ông nói thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một lát rồi bảo: “Sau khi vào thần miếu bổn tháp phải nghiệm chứng một chút!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự bước vào cánh cửa thần miếu.
Diệp Tiêu Tiêu thấy Diệp Bắc Minh hành động như vậy thì hoảng sợ nói: “Này, anh không tìm chỗ nào dưỡng thương sao!”
Hai người theo sau anh nhảy vào thần miếu.
Sau khi tiến vào thần miếu thì anh xuất hiện trong một đại điện.
“Quả nhiên là thế!”
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất trầm.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tháp, chuyện gì thế?”
“Sư phụ của tôi vẫn chưa chết thật ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Thần miếu này có thể lưu giữ thần hồn, sau khi sư phụ của cậu tử vong, thần hồn đã tiến vào thần miếu!”
“Nói cách khác, tuy thể xác của bọn họ bị hủy hoại nhưng thần hồn vẫn còn sống!”
“Nó khá giống với Long Đế và thần nữ Túc Hoàng!”
“Nói như vậy thì sư phụ của tôi có thể sống lại sao?”, hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy!”
“Thật may quá!”
Diệp Bắc Minh vui vẻ hỏi tiếp: “Thần hồn của các sư phụ đang ở đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thả thần hồn ra ngoài thăm dò: “Ở sâu trong thần miếu, nhưng thần miếu này có chỗ không hợp lý lắm, cậu nên cẩn thận một chút!”
Lúc này, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu tiến vào: “Đây là bên trong thần miếu sao? Hình như không có chỗ nào đặc biệt!”
Diện tích đại điện rất rộng lớn.
Phía trước bày biện ba pho tượng màu đen đang được cúng bái.
Mà điều khiến người ta thấy lạ là đầu của ba pho tượng kia đều đã bị người ta chém xuống, biến mất không thấy đâu.
Trên mặt đất là hơn mười cái xác mặc trang phục của Đế tộc.
Bọn họ đều là người tu võ vừa tiến vào đại điện, chắc là chết vì cướp đoạt bảo vật với nhau.
Nhan Như Ngọc chợt nghĩ tới điều gì đó bèn nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi còn có việc phải làm nên cáo từ trước!”
Cô ta không đợi Diệp Bắc Minh mà đi thẳng tới một hướng.
Vừa mới đi được mười mét.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân cô ta sáng lên.
Ầm!
Một tia sáng đỏ sẫm lao tới cổ Nhan Như Ngọc.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến cô ta có chút thẫn thờ.
Đứng im tại chỗ.
“Cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ.
Anh bước tới ôm vòng eo thon thả của Nhan Như Ngọc nhanh chóng lùi về sau.
“Á...”
Nhan Như Ngọc hét lên, cơ thể mềm mại xụi lơ vào lòng Diệp Bắc Minh.
Mặt cô ta trắng bệch, lòng chợt hoảng hốt.
Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thì cô ta đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thần miếu này thật kỳ lạ, cho dù các cô tiến vào đây với mục đích nào đi chăng nữa”.
“Thì hành động đơn lẻ sẽ rất nguy hiểm, đi theo sau tôi đi!”
“Vâng!”.