Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Nhan Như Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh rồi gật đầu.

Diệp Bắc Minh buông Nhan Như Ngọc ra, đầu chợt nghĩ, Thần Ma chi nhãn xuất hiện giữa mi tâm.

Khu vực đang yên tĩnh lạ thường bỗng tràn ngập sát khí.

Đi sai một bước đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

“Đi thôi!”
Trước mắt Thần Ma chi nhãn không gì có thể che giấu được.

Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Đây là gì thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang hai cô gái, Thần Ma chi nhãn có thể nhìn thấy tất cả.

Kể cả cơ thể của hai người cũng không sót chỗ nào.

Anh xấu hổ dời mắt sang chỗ khác.

Hai người họ dường như không phát hiện điều bất thường.

Cả hai đi loanh quanh Diệp Bắc Minh vô cùng hứng thú với con mắt thứ ba của anh.

“Ông Ba, ông không được chết...”
Bỗng nhiên một giọng nói đầy tuyệt vọng lọt vào tai anh.

Đó là của Đế Khởi La.

“Hahaha, người đẹp ơi, đừng từ chối nữa, theo anh đi!”
Một giọng nói tởm lợm truyền tới.

Đế Giang đang nằm hấp hối trên mặt đất.

Bọn họ vừa mới tiến vào thần miếu mười lăm phút, tất cả người của nhà họ Đế đều đã hy sinh.

Chỉ còn lại ông ta và Đế Khởi La!
Ông ta đã xem nhẹ lòng người rồi.

Đế Giang hộc máu gầm lên: “Lão quỷ Hợp Hoan, ông là đổ tiểu nhân!”
“Chúng ta đã thống nhất hợp tác với nhau ai ngờ các người lại đánh lén giữa đường như thế!”
“Trơ tráo, Hợp Hoan Tông các người đều là đồ mặt dày trơ tráo!”
Lão quỷ Hợp Hoan nhếch mép cười khẩy lộ ra cái răng vàng khè: “Tôi trơ tráo hả? Khà khà, dù tôi có trơ tráo thì cũng thua xa các ông à nha!”
“Vừa rồi các người đối xử với Diệp Bắc Minh thế nào? Các người có thể chọn phản bội đồng minh của mình!”
“Vậy chúng tôi không được phản bội các người à?”
Phu nhân Hợp Hoan bình thản cười nói: “Anh, nói nhảm với ông ta làm gì!”
“Giết lão già kia là được rồi, còn về người phụ nữ kia, bắt về làm lô đỉnh cho anh thôi!”
Cạch cạch cạch!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.

“Ai đó!”
Người của Hợp Hoan Tông cảnh giác quay đầu lại.

Bọn họ thấy ba người Diệp Bắc Minh đang chậm rãi đi tới.

“Diệp Bắc Minh!”
Người của Hợp Hoan Tông hoảng sợ, vội vã lùi về sau.

Biển hiện của tên sát thần ở bên ngoài khi nãy đã khiến bọn họ khiếp sợ.

Đế Giang ngẩng đầu lên, như tóm được cọng rơm cứu mạng cầu xin: “Cậu Diệp, cứu, cứu tôi...”
Tuy thực lực của lão quỷ Hợp Hoan là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong nhưng giờ lão ta lại rất căng thẳng: “Diệp Bắc Minh, chúng ta không thù không oán!”
“Hơn nữa tôi cũng không ra tay với cậu, càng không bỏ đá xuống giết, cậu làm người cũng không thể không bàn võ đức được!”
Lão ta nói xong bèn e dè nhìn Diệp Bắc Minh.

“Đừng hiểu lầm, chỉ đi ngang qua thôi!”
Diệp Bắc Minh đáp một câu ngắn gọn.

Anh còn chả thèm liếc mắt xem đám người Đế Giang mà đi thẳng qua bọn họ.

Người Hợp Hoan Tông sửng sốt.

Đế Giang tuyệt vọng, lòng vô cùng hối hận.

Báo ứng tới quá nhanh rồi.

Bỗng nhiên.

Giọng phu nhân Hợp Hoan trầm xuống: “Anh, không hợp lý lắm!”
Lão quỷ Hợp Hoan nhướng mày: “Có chỗ nào không hợp lý?”
Phu nhân Hợp Hoan thấp giọng thì thầm: “Theo như em biết, Diệp Bắc Minh là kẻ sát phạt quyết đoán, giết người không cần lý do!”
“Tất cả đều tùy vào tâm trạng của cậu ta, dựa vào thực lực của cậu ta, giết chúng ta chỉ là chuyện nhỏ!”
“Hơn nữa, thằng nhãi này cực kỳ thích trò anh hùng cứu mỹ nhân!”
Rồi phu nhân Hợp Hoan nhìn sang Đế Khởi La: “Cô gái này xinh đẹp vậy mà sao cậu ta không anh hùng cứu mỹ nhân chứ?”
“Thật khó hiểu!”
Ánh mắt lão quỷ Hợp Hoan trầm xuống, rồi liếc sang bóng dáng của Diệp Bắc Minh: “Ý em là gì?”
Phu nhân Hợp Hoan liếm môi: “Anh, cậu ta tự bạo long mạch bị thương, còn là trọng thương!”
“Hơn nữa, anh xem hai cô gái bên cạnh cậu ta kìa, dung nhan chẳng kém cạnh cô nàng kia!”
“Thằng nhóc đó của em, còn hai cô gái kia là của anh!”
Phu nhân Hợp Hoan tưởng tượng cơ thể vạm vỡ cường tráng của Diệp Bắc Minh mà lòng đầy hưng phấn.

Thề phải đại chiến ba trăm hiệp với anh.

Lão quỷ Hợp Hoan lạnh giọng quát: “Diệp Bắc Minh đứng đó! Cậu đi vội như vậy làm gì?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Hàng chục người xông lên bao vây ba người Diệp Bắc Minh, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu.

Lão quỷ Hợp Hoan đẩy đám đông ra rồi bước tới: “Diệp Bắc Minh, tôi rất hiếu kỳ, cậu...”
Xoẹt!
Một tia sáng đỏ thẫm như máu thoáng qua, lão ta còn chưa dứt lời.

Đầu mình đã rơi xuống đất.

“Hiếu kỳ cái gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua cái xác trên mặt đất, bình tĩnh hỏi.

“Anh...”
Ánh mắt phu nhân Hợp Hoan hiện lên sự hoảng sợ sâu sắc.

Sau đó.

Diệp Bắc Minh nhìn sang phu nhân Hợp Hoan và những người khác: “Các người cũng muốn giết tôi à?”
“Không không không!”
“Cậu Diệp chớ hiểu lầm!”
“Cậu Diệp, chúng tôi cút ngay đây!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui