Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Nhất định phải kí sinh trong bảo vật có thần tính, bảo vật trên bàn thờ này đều có thần tính!”
“Nếu sư phụ của cậu không ngốc, nhất định sẽ chọn chúng!”
Diệp Bắc Minh bước lên, chặn trước mặt tất cả mọi người: “Những vật khác trong bảo khố, các người có thể tùy tiện lấy!”
“Nhưng đồ trên kim tự tháp này, các người không được động vào món nào hết!”
Bộp!
Mắt mọi người co lại, đều nhìn Diệp Bắc Minh: “Lại là cậu!”
Tần Hồng Bân thấy Diệp Bắc Minh không chút kiêng kị như thế, trong lòng giận không biết trút đi đâu: “Diệp Bắc Minh, có phải mày cho rằng chúng tao không dám đánh mày không?”
“Dù nữ hoàng Tu La bảo vệ mày, nhưng bây giờ mày đã mất long mạch rồi, không sợ chết thật sao?”
Một lão già trông như chim ưng đè cơn tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày quá tham lam!”
Lâm Bách Hùng, lão tổ nhà họ Lâm ở Thánh Vực!
Lão già một mắt đứng trong đám người lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng Lục Hồng Sân tao là ai chứ?”
“Lúc bọn tao tới miếu thần, mày đang nghịch cái gì?”
“Nhà họ Vân bọn tao không muốn đối địch với mày, nhưng mày quá đáng, haha…”
“Cậu thanh niên, cậu quá giới hạn rồi!”
Bảy tám ông già cảnh giới Chân Linh bước ra khỏi hàng ngũ, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Ánh mắt lão tổ nhà họ Diệp cũng sầm xuống: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu muốn chia phần, chúng tôi không nói gì cả!”
“Nhưng cậu lại muốn một mình chiếm hết số bảo vật này, có phải hơi quá đáng không?”
“Dù sao, chúng tôi cũng đều không muốn chiếm một mình!”
“Một mình cậu đòi nuốt hết, ăn được sao?”, câu cuối cùng, lão tổ nhà họ Diệp đã rất không vui.

“Thằng nhóc này… Cha nó cũng không ngang ngược như nó!”
Diệp Nguyệt Thiền cũng cau mày.

Ngay cả cô ấy cũng cho rằng Diệp Bắc Minh có chút quá kiêu ngạo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, kiếm Càn khôn Trấn Ngục trong tay vạch ra đất một đường ngang: “Tôi đi qua đường kẻ này cũng được, nhưng các người đi qua đường kẻ, phải chết!”
“Thằng nhãi, ngông cuồng!”
Lão già một mắt Lục Hồng Sân cũng không nhịn được nữa, cười nhạt: “Lão phu đi qua đường kẻ đấy, mày làm được gì nào!”
Lão ta bước lên, vượt qua đường giới tuyến!
Diệp Bắc Minh giậm chân, ma khí sau lưng ngút trời!
Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!
Một kiếm chém xuống, xen lẫn với ma khí ngút trời!
“Grào!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên, một con ma long màu đen lao ra từ ma khí, đánh về phía Lục Hồng Sân!
Sắc mặt mọi người thay đổi: “Có chuyện gì vậy? Không phải tất cả long mạch trên người nó đều tự bạo hết rồi sao?”
“Tại sao còn có một con rồng?”
Lục Hồng Sân thấy con ma long màu đen kia thì giật mình sợ hãi.

Lão ta đã nói những lời huênh hoang, bây giờ mà lùi bước sẽ bị chê cười.

Đôi mắt lão ta đầy lạnh lẽo, thực lực cảnh giới Chân Linh sơ kỳ ầm ầm nổ tung, sau lưng xuất hiện hình vẽ một con gấu đen.

Giây tiếp theo.

Lục Hồng Sân nắm chặt năm ngón tay!
Con gấu đen sau lưng lão ta cũng làm theo, nắm lấy cổ con ma long màu đen: “Hahaha, Diệp Bắc Minh, mày cũng chỉ thế thôi!”
“Ma long hả? Đối đầu với lão phu, cũng chỉ là một con giun có thể tùy tiện chặt đứt!”
Diệp Bắc Minh cất giọng bình tĩnh: “Thế à?”
Ma long phát ra một tiếng rồng ngâm, cuốn lấy cánh tay gấu đen, kéo ra!
“Xẹt!”
Cánh tay gấu đen nổi tung, Lục Hồn Sân cũng bị thương như thế.

“A!”
Lục Hồng Sân phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, cánh tay cụt tuôn trào máu tươi!
Lão ta hoảng sợ lùi về phía sau: “Thằng nhãi, màu dám…”
Ngay khi Lục Hồng Sân sắp lùi đến đường thẳng mà Diệp Bắc Minh đã vẽ, một kiếm khí huyết sắc chém xuống!
Bùm!
Cơ thể Lục Hồng Sân ầm ầm nổ tung!
Huyết vụ tụ lại, nhưng không chui vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
Grào!
Giây tiếp theo.

Ma long gào thét, bay lượn xung quanh anh!
“Đây…”
Cảnh này khiến mọi người nghẹt thở, như có một đôi tay vô hình bấu vào cổ họng mình!
“Hắn ta chém Lục lão quái à?”
“Ta không nhìn nhầm chứ! Không phải hắn ta đã tự bạo long mạch rồi à?”
“Sao hắn ta còn sức chiến đấu kinh khủng như thế?”
Mấy lão già cảnh giới Chân Linh thấy sống lưng lạnh toát.

Họ nhìn Diệp Bắc Minh đang được ma long quấn quanh, trong mắt toàn là sợ hãi!
Mí mắt Lâm Bách Hùng co giật, suýt chút nữa lão ta đã cắn phải lưỡi!
Tần Hồng Bân sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi đó, rốt cuộc là quái vật gì!”
Ánh mắt Diệp Nguyệt Thiền đã hoàn toàn thay đổi: “Ban đầu tôi cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là mấy chục long mạch kia!”
“Sau đó lại cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là thanh kiếm kia!”
“Hôm nay, chẳng lẽ lá bài tẩy của cậu ấy là con ma long đó à?”
“Không đúng!”
Diệp Nguyệt Thiền quả quyết lắc đầu: “Lá bài tẩy của cậu ấy tuyệt đối không phải những thứ đó!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui