Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Tôi đảm bảo sẽ lập tức giết chết bọn họ, trả thù cho các cô!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy kì lạ: “Nhóc con, cậu không cứu bọn họ thật à?”
“Không màng Đế Khởi La cũng được, nhưng Diệp Tiêu Tiêu là người nhà họ Diệp!”
“Nhan Như Ngọc là con gái của một sư phụ cậu, cậu cũng không để ý sao?”
Diệp Bắc Minh tự tin trả lời: “Tiểu Tháp, ông không hiểu!”
“Hai lão già kia không dám giết bọn họ đâu!”
Quả nhiên.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hồng Bân và Lâm Bách Hùng đều vô cùng khó coi!
Tính sai rồi!
Bọn họ tính toán cẩn thận, lại không tính đến chuyện Diệp Bắc Minh căn bản không bị uy hiếp!
Tần Hồng Bân trợn mắt nhìn Lâm Bách Hùng, như muốn nói: Xem ông đưa ra cái ý kiến chết tiệt gì đi!
Sắc mặt Lâm Bách Hùng rất khó coi, lão ta đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Ba người phụ nữ này, giết không được, thả cũng không xong!
Ban nãy bắt họ làm con tin, giờ lại thành củ khoai nóng bỏng tay!
Ở chỗ tối, nữ hoàng Tu La sửng sốt: “Thằng nhóc này… Lại không bị uy hiếp!”

“Khá hợp với khẩu vị của mình đấy!”
Ma khí lăn lộn, cô ta xuất hiện trước mắt mọi người!
“Ba cô gái này, tôi bảo vệ!”
Mắt Tần Hồng Bân và Lâm Bách Hùng co rút lại: “Nữ hoàng Tu La, cô…”
“Sao? Hai người có ý kiến à?”
Một đợt sóng uy áp lớn tấn công tới, hai người phun ra một ngụm máu tươi.

“Không… Không!”
Lão ta buông ba người ra, lùi về sau như gặp ma!
Nữ hoàng Tu La không nhìn họ, ánh mắt nhìn đến cái hộp màu đen trên đỉnh đài cao.

Như cảm nhận được ánh mắt của nữ hoàng Tu La, cái hộp màu đen vốn ảm đạm không ánh sáng bỗng rung mạnh!
Cái hộp như suối nguồn, ma khí tuôn ra ngoài!
“Đây là…”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, không hiểu sao máu trên người lại sôi trào!
Ma long màu đen sau lưng anh cũng nóng nảy, không ngừng gào thét!
Gương mặt nữ hoàng Tu La mừng như điên: “Ma tỷ!”
“Quả nhiên mày ở đây!”
“Ma tỷ?”
Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ.

Tử Long từng nói với anh, chỉ cần tìm được ma tỷ sẽ cứu được cha!
Hóa giải nguy cơ của Thiên Ma tộc!
Diệp Bắc Minh bước lên, đi lên đỉnh đài, giơ tay ra bắt lấy ma tỷ.

“Hừ!”
Nữ hoàng Tu La hừ lạnh, nháy mắt xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, vật này mà cậu cũng dám nhòm ngó à?”
“Cút ngay!”
Một tiếng khẽ quát, Diệp Bắc Minh cảm thấy một sức mạnh kinh khủng truyền tới!
Bộp!
Anh bị đánh bay ra ngoài, cánh tay hơi tê!

Anh biết nữ hoàng Tu La đã hạ thủ lưu tình rồi!
Nếu không, một kích đó đã đủ để khiến anh nổ tung!
“Ma tỷ, rốt cuộc cũng lấy được, Tu La tộc của ta mới là hoàng tộc duy nhất của Ma giới!”
Nữ hoàng Tu La kích động cả người run rẩy, thở dồn dập!
Cô ta đưa tay ra bắt lấy ma tỳ!
Vèo!
Một huyết ảnh lướt qua, nữ hoàng Tu La túm vào không khí: “Thật to gan, chuyện của Tu La tộc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào à?”
“Anh là ai?”
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hạ xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Đồ đệ ngoan, nhận lấy!”
Người đó ném cái hộp màu đen cho Diệp Bắc Minh!
Mắt nữ hoàng Tu La sầm xuống: “Anh là sư phụ của Diệp Bắc Minh?”
Mọi người ở đó đều sửng sốt!
Sư phụ của Diệp Bắc Minh?
Chẳng lẽ người này chính là đại năng thái cổ?
Đám người Tần Hồng Bân, Lâm Bách Hùng, Diệp Nguyệt Thiền, Diệp Thương Thiên.

Tất cả đều hướng ánh mắt vào người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện.

Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng ngẩn ra: “Người là…”
Người đàn ông trung niên hơi buồn bực: “Thằng nhóc thối, bổn đế đã sóng vai tác chiến với cậu nhiều lần như thế!”
“Tôi một lòng muốn nhận cậu làm đồ đệ, cậu lại thà chết cũng không đồng ý!”
“Bây giờ còn dám quên mất bổn đế! Cậu đúng là lòng lang dạ sói mà!”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, kích động suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Mẹ nó! Long đế, là ông!”

“Hahaha!”
Long đế cười to: “Thằng nhóc thối, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi!”
Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ: “Ông đã khôi phục cơ thể rồi sao?”
Mặt Long đế đầy cao ngạo: “Bổn đế là ai cơ chứ?”
“Chỉ cần thần hồn thoát khỏi trói buộc, chuyện khôi phục thể xác chỉ là vấn đề thời gian!”
Diệp Bắc Minh vừa định mở miệng, cảm giác nguy cơ đột nhiên tấn công tới.

Giây tiếp theo.

Nữ hoàng Tu La giống như u linh, xuất hiện trước mặt anh, vươn tay về phía cái hộp màu đen!
Long đế quả quyết ra tay, chặn phía trước Diệp Bắc Minh: “Nữ hoàng Tu La, đây là thứ đồ đệ của tôi cần!”
“Cút!”
Nữ hoàng Tu La hét lớn: “Ma tỷ, bổn hoàng là tình thế bắt buộc!”
Một cỗ khí tức hoàng giả đột nhiên tản ra, móng tay hóa thành xương trắng, đánh về phía tim của Long đế!
“Thứ này, đồ đệ của tôi muốn!”
Long đế đánh ra một quyền, khí lãng lăn lộn ra ngoài như núi lửa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận