Tôn Thiến há hốc mồm, hiển nhiên là cô ta quá sốc rồi.
Những chuyện mà Diệp Bắc Minh nói bọn họ không hiểu lắm.
Cũng không muốn hiểu.
Nhưng từ những tin tức gần đây thì hầu hết chúng đều đúng.
Vụ nổ bom nguyên tử ở Cao Ly Quốc, tập đoàn Lý Thị bị diệt.
Bên phía chính phủ nói đó là vụ rò rỉ hạt nhân thôi!
Còn có vụ đá quý khảm trên vương miện Ưng Quốc biến mất thì đã lấy một viên kim cương khác nhỏ hơn thay thế rồi.
Bên phía nhà nước bảo là do ngôi sao của châu Phi bị trộm!
Vậy mà giờ nó lại ở trong tay Diệp Bắc Minh ư?
Chiến thần Lăng phong và Long Hôn là thứ duy nhất mà Tôn Thiến nghe hiểu được.
Mà anh lại là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong và thống soái cao cấp nhất của Long Hồn, Long Soái ư?
Vãi nồi!
Quá khủng!
Tôn Thiến hơi run, mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc.
Tinh…!
Tiếng điện thoại di động vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình theo bản năng.
Trên đó báo tin tức rằng: Vua Tây Vực qua đời vì bệnh!
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi ấy thôi đã khiến Tôn Thiến sửng sốt lần nữa, tròng mắt cô ta suýt nữa rớt ra ngoài.
Người kia chính là vua Tây Vực đấy!
Sao có thể vì bạo bệnh mà qua đời chứ?
Lẽ nào có lên quan tới Diệp Bắc Minh thật à?
Tôn Thiến hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được rồi, tôi nói cho anh biết Nhược Tuyết bảo cô ấy đến nơi tên là Côn Lôn Hư”.
“Quả nhiên là Côn Lôn Hư!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm nghị.
Tôn Thiến nói tiếp: “Tình hình cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ”.
“Nhược Tuyết chỉ nói với tôi rằng tuy cô ấy là người của gia tộc Cổ Võ nhưng thuở bé lại lớn lên ở Côn Lôn Hư”.
“Sau tuổi mười sáu mới trở lại gia tộc Cổ Võ, cô ấy không thích chuyện đánh đánh giết giết ở Côn Lôn Hư”.
“Sau khi ra ngoài lại không thích không khí lừa lọc ở nhà họ Hạ nên mới chạy tới thế giới phàm tục”.
“Bây giờ, cô ấy phải trở về, nếu không trở về thì có thể liên lụy anh”.
“Có lẽ…”
Tôn Thiến ngập ngừng một lát rồi nói: “Có lẽ sẽ uy hiếp đến tính mạng của anh!”
“Hiện tại tôi lại cho rằng Nhược Tuyết nghĩ nhiều rồi”.
“Anh lợi hại như vậy mà, Côn Lôn Hư kia có thể trâu bò đến mức nào chứ?”