Trong đại hội Võ Đạo của tỉnh Bảo Đảo, Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã giết người đến từ Côn Luân Khư.
Một người trong số đó chính là Bát hoàng tử của đế quốc Thanh Long!
Mà đế quốc Thanh Long đã từng đuổi giết mẹ anh!
Bây giờ lại xông vào nhà họ Diệp!
Thật thú vị!!!
“Nhóc con, xem ra cậu biết…”
Một lão giả trong số đó vừa mở miệng.
Một câu còn chưa nói xong.
Đùng đoàng!
Âm thanh giống như sấm truyền tới.
Diệp Bắc Minh lại ra tay trong nháy mắt, anh nhắm chuẩn lão giả bị thương đó, xuất hiện như ma quỷ trước mặt ông ta.
Một tay đột nhiên xuất hiện, túm cổ người này: “Bóp cổ người phụ nữ của tôi rất sướng sao?”
Một tiếng giòn dã ‘răng rắc!’, cổ bị bóp nát trong nháy mắt.
Giọng nói cực kỳ chói tai!
“Rít!!!”
Ba lão giả khác da đầu tê dại, ngược lại hít một hơi khí lạnh!
“Mày…”
“Sao có thể!”
“Nghệ nhân Lý!”
Nghệ nhân Lý gãy cổ, con ngươi lồi ra, mặt già nua đầu kinh hoàng.
Tràn đầy khiếp sợ!
Giống như ông ta đang hỏi, nói thế nào thì mình cũng là Võ Thánh trung kỳ, vậy mà lại bị một thằng nhóc đến từ giới thế tục bóp chết?
Giây tiếp theo.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Bốn Võ Thánh trung kỳ vừa đến có phải hơi xem thường người khác đúng không?”
“Mày!!!’
Ba lão giả còn lại sợ hãi, da đầu tê dại.
Lúc này, bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn dã thú vậy.
“Thằng nhóc này có vấn đề, thực lực rất khủng khiếp, cùng ra tay giết!”
Một lão giả lớn tiếng quát.
“Giết!”
Bóng dáng ba người trong nháy mắt hư hóa, mỗi người ngay tại chỗ đều để lại một tàn ảnh.
Tiếng phá không tấn công tới!
Xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.
Một lão giả mắt tam giác xông lên trước, trong tay ông ta có thêm một thanh đao lóc xương.