“Ồ?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Trong lòng suy tư, có chủ ý.
Anh quát lạnh: “Chỉ là một tàn hồn mà cũng dám lỗ mãng trước mặt tôi?”
“Chết cho tôi!!!”
Lập tức sử dụng sức mạnh của Huyết Hồn chú!
Đoàng!
Bên ngoài cơ thể của Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đường huyết quang khủng khiếp.
Hư ảnh huyết long xuất hiện, nhào về phía tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng!
“A!!!”
Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng kêu thảm một tiếng.
Hoảng sợ lùi vào trong cơ thể Tôn Thiến: “Mày… con kiến hôi, mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Mày có biết, nếu mày dám hủy diệt tàn hồn của tao, người phụ nữ này cũng sẽ chết theo!”
Giọng điệu bà ta oán độc!
Tức giận!
Cuồng bạo!
Diệp Bắc Minh cười: “Vậy thì hai người cùng chết!”
Giơ tay lên, sử dụng kiếm Đoạn Long!
Một kiếm chém xuống!
Chém từ đỉnh đầu Tôn Thiến!
Giống như muốn cùng xóa bỏ tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng và Tôn Thiến!
Dứt khoát!
Thần nữ Túc Hoàng kinh ngạc.
Bà ta không ngờ người đàn ông trước mắt lại quả quyết sát phạt như vậy!
Bà ta hốt hoảng hét lớn: “Chờ chút!!!”
Xoạt!
Kiếm Đoạn Long dừng trên đỉnh đầu Tôn Thiến, gần như tiếp xúc với da đầu của cô ta.
Tôn Thiến mất đi ý thức, thần nữ Túc Hoàng hoàn toàn khống chế cơ thể Tôn Thiến, vì vậy có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng kia!
“Tôi bằng lòng ký kết hiệp ước bình đẳng với người phụ nữ này, tạm thời ở nhờ cơ thể của cô ta!”
Thần nữ Túc Hoàng lạnh lùng nói.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh: “Hừ, cơ thể người phụ nữ của tôi bà cũng xứng để mượn dùng?”
“Cút ra đây!”
“Nếu không, chết!!!”
Thần nữ Túc Hoàng lạnh giọng trả lời: “Cậu thanh niên, không phải tôi không ra, mà là tôi không ra được”.
“Sau khi tàn hồn tiến vào cơ thể con người, trừ phi hoàn toàn đoạt xác người này”.
“Hoặc là bị linh hồn người này cắn nuốt”.