Mặc dù ông ta chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, nhưng đã nhìn qua ảnh của anh.
“Cái gì?”
“Rít!”
“Là hắn!”
Trong lều lớn vốn đang huyên náo, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!
Chính người này đã giết vua Tây Vực!
Ước chừng một giây!
Vừa rồi mấy vị tướng quân trách mắng Diệp Bắc Minh, sợ hãi cúi đầu, chân cũng bị dọa cho mềm nhũn.
Ôi trời ơi!
Sát thần này sao lại đến!
Hạo Sơn Vương nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp… Ơ, không, Long Soái, sao cậu đến đây?”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Thời gian này, Tây Vực quá loạn”.
“Người của mình tự đánh người của mình, hao người tốn của, bắt đầu từ bây giờ, dừng lại hết tất cả chiến đấu!”
“Cái gì? Không thể nào!”
Hạo Sơn Vương quát lớn, quả quyết lắc đầu, căn bản không đồng ý.
Vì để có được ngày hôm nay, ông ta đã chờ đợi mười mấy năm, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
“Không thể nào?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm chém ra!
Phốc!
Một cánh tay của Hạo Sơn Vương bay ra, máu tươi đầm đìa.
Đồng thời, một giọng nói như từ sâu dưới địa ngục vang lên: “Đường kiếm tiếp theo, sẽ chém đầu của ông!”
Hạo Sơn Vương câm như hến, sợ đến mất hồn phách, run lên bần bật!
Ông ta đau đến méo mặt, đầu óc liền tỉnh táo: “Thuộc hạ biết rồi, bắt đầu từ bây giờ, mọi việc do Long soái quyết định!”
“Tây Vực có loạn hay không, đều do Long soái cậu quyết định!”
Hạo Sơn Vương trực tiếp quỳ xuống, cúi cái đầu cao ngạo.
Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đi: “Coi như ông thức thời, trong vòng một hai ngày, sẽ có người ở Long Đô đến bàn giao với ông”.
“Giao hổ phù và đại quyền ra, tôi bảo đảm cả đời ông không lo ăn mặc”.
“Nếu không, diệt toàn tộc!”
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh đã biến mất trong tầm nhìn.
Cả doanh trại tĩnh lặng như cái chết!