Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Tử Long giao ma tỷ cho Diệp Bắc Minh xong, rồi trầm giọng nói: “Người của Thiên Ma Tộc bỗng nhiên xuất hiện bắt bố cậu đi rồi!”
“Nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không biết!”
“Nhưng mà cậu yên tâm đi, chắc hẳn bố cậu không nguy hiểm tính mạng gì đâu!”
“Bây giờ Ma Uyên đang tạm thời yên bình, chúng ta đến Ma giới tìm bố cậu đi!”
“Sau khi Thiên Ma Tộc diệt vong, tôi có biết vài cứ điểm”.

“Tổn mười ngày nửa tháng gì đó chắc sẽ tìm được!”
Diệp bắc Minh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tiền bối Tử Long, tôi không có đủ thời gian”.

“Tôi cần phải đến Tu La Tộc một chuyến trước, đợi đến khi tôi xử lý xong chuyện ở Tu La Tộc sẽ hội họp với ông!”
Tử Long không hỏi nhiều, lựa chọn tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện: “Tuân theo sự sắp xếp của Ma Chủ ạ!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tiền bối Tử Long, hay là ông cứ gọi tôi là nhóc Diệp đi!”
“Không được!”
Tử Long kiên quyết lắc đầu: “Cậu chính là Ma Chủ!”
Thấy Tử Long kiên trì như thế, Diệp Bắc Minh cũng hết cách.

Hai người bàn bạc một lát rồi nhanh chóng rời khỏi không gian này.

Bọn họ vừa mới rời đi, hai bóng người đen kịt xuất hiện: “Không ngờ rằng dưới Ma Uyên lại còn có một trận pháp trấn giới!”

“Tên Diệp Bắc Minh kia là người của Thiên Ma Tộc à?”
“Vật trong tay cậu ta là bảo bối tối thượng của Ma tộc, ma tỷ!”
“Chuyện này rất quan trọng, phải quay về bẩm báo chủ nhân!”
Đầu trâu mặt ngựa nhanh chóng quay đầu biến mất.

...!
Ma giới, trong hoàng cung Tu La Tộc.

Chín vầng trăng đỏ như máu và một vầng thái dương màu tím vắt vẻo trên trời cao đối diện quảng trường trong hoàng cung.

Hôm nay là lễ kế vị của nữ hoàng Tu La Tộc.

Tu La Tộc đã mời các hoàng tộc lớn đến đây dự lễ.

Kẻ qua người lại tấp nập.

Gần quảng trường hoàng cung Tu La Tộc còn có hơn một triệu Ma tộc đứng.

Ở ngoài hoàng cung phần lớn là Ma tộc bình thường.

Bỗng nhiên.

Một bà lão từ từ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ánh mắt bà lão trầm xuống rồi nhìn vào cô gái đứng ở trung tâm quảng trường: “Công chúa, mọi người đã đợi với công chúa bảy ngày rồi đó!”
“Khoảnh khắc cửu nguyệt đồng huy, tử dương sáng nhất sắp qua rồi!”
“Nếu công chúa không thể nhận được truyền thừa của tổ tiên Tu La Tộc thì e rằng công chúa không thể làm nữ hoàng đời tiếp theo được!”
Người vừa lên tiếng chính là đại trưởng lão của Tu La Tộc.

Vừa dứt lời.

Xoạt!
Vô số ánh mắt tập trung lên người cô gái đứng ở trung tâm quảng trường.


Mặt cô gái ấy hơi tái: “Đại trưởng lão, cho tôi thêm chút thời gian nữa”.

Đại trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Điện hạ Ly Nguyệt à, nếu không nhận được truyền thừa thì thôi!”
“Cần gì làm trò trước mặt nhiều người như vậy chứ? Bây giờ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi!”
“Lão đã cho công chúa bảy ngày, bây giờ đã tới khoảnh khắc cửu nguyệt đồng huy, tử dương sáng nhất rồi!”
“Công chúa đi xuống được rồi!”
Ly Nguyệt cắn bờ môi đỏ mọng: “Đại trưởng lão, tôi làm được!”
Cô ta biết rằng một khi mình bước xuống.

Khi ấy cô ta đã vứt bỏ thân phận công chúa Tu La này.

Đến cả ngôi vị nữ hoàng của mẹ mình cũng phải chắp tay dâng lên cho người khác.

Mà người được lợi cuối cùng chính là đại trưởng lão trước mặt mình.

Đại trưởng lão vẫn cười hờ hững như trước: “Ly Nguyệt, lão phu cho cô cơ hội cuối cùng!”
“Nếu cô không đi xuống thì tôi sẽ công khai chuyện của cô cho mọi người biết!”
Ly Nguyệt cắn răng nói: “Đại trưởng lão, tôi làm được!”
“Được, có khí phách!”
Đại trưởng lão tươi cười, bước từng bước đến trước đài: “Theo tin tức mới nhất, công chúa Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa!”
“Trinh tiết của cô ta đã bị một kẻ bẩn thỉu nào đó cướp lấy rồi...”
“Cái gì?”
“Trinh tiết của công chúa Lý Nguyệt đã bị người khác lấy rồi ư?”
“Thật hay giả thế?”

“Tin tức này quá khủng khiếp!”
Quảng trường vốn yên lặng bỗng dưng vỡ òa.

Vô số Ma tộc trố mắt, không dám tin vào lỗ tai của chính mình.

Trên ghế mời khách quý, một người đàn ông trông giống như hậu duệ hoàng thất quý tộc bình tỉnh hỏi: “Chết tiệt! Đại trưởng lão bà nói công chúa Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa hả?”
Người nọ chính là hoàng tử của Dạ Xoa Tộc.

Trong cơ thể có huyết mạch Ma Hoàng.

Đại trưởng lão thở dài một cách bất đắc dĩ: “Điện hạ à, lão cũng vừa mới biết chuyện này thôi!”
“Vì trách nhiệm với Tu La Tộc nên mới buộc phải truyền chuyện này ra ngoài!”
Hoàng tử Dạ Xoa Tộc tức giận bỏ đi: “Thật mất thời gian của tôi, chúng ta đi thôi!”
Nữ hoàng Tu La vỗ bàn tức giận quát: “Đại trưởng lão, bà có ý gì?”
Đại trưởng lão cười đáp: “Bệ hạ, tôi chỉ tường thuật lại sự thật thôi”.

“Lẽ nào lão nói sai rồi à? Quả thật Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa!”
“Thân là công chúa của Tu La Tộc, lẽ nào cô ta không biết tầm quan trọng của trinh tiết à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận