Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Chưa lập gia đình đã mất trinh đúng là nỗi ô nhục của Tu La Tộc!”
Xoạt!
Hàng triệu ánh mắt đổ dồn vào người Ly Nguyệt.

Cơ thể mềm mại của cô ta run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi: “Đại trưởng lão, chuyện không phải như bà nghĩ đâu!”
Đại trưởng lão cười cợt: “Không phải như thế à?”
“Nếu không thì phiền công chúa giải thích tại sao mình lại mất trinh tiết?”
“Hay là mời công chúa nói ra tên đó là ai trước mặt mọi người?”
Ly Nguyệt vừa định nói ra thân phận của Diệp Bắc Minh.

Cô ta chợt nhớ tới biến cố của Thiên Ma Tộc.

Một khi sự tồn tại của Diệp Bắc Minh lộ ra ánh sáng thì chắc chắn anh sẽ bị người của Thiên Ma Tộc truy sát.

“Không được, tôi không thể nói”.

Ly Nguyệt quả quyết lắc đầu.

Cho dù tình hình lúc này vô cùng bất lợi với mình nhưng cô ta vẫn không muốn bán đứng Diệp Bắc Minh.


Một vài tên đàn ông Ma tộc cười nhạo: “Ha ha, tôi còn tưởng công chúa Tu La thanh thuần cao quý cỡ nào đâu!”
“Hóa ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng!”
“Còn chưa lập gia đình đã mất trinh rồi!”
“Khốn thật, thế mà tôi còn coi cô ta là nữ thần trong lòng mình nữa chứ!”
Rất nhiều gã đàn ông Ma tộc tức tối mắng chửi.

Những ả đàn bà Ma tộc vốn ghen ghét với Ly Nguyệt giờ đây đều hân hoan chế nhạo cô ta.

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, ả đàn bà như vậy làm sao xứng làm nữ hoàng của chúng ta chứ?”
“Mau cút xuống đi!”
“Đúng đấy, cút xuống đi, cút xuống!”
Mọi người hóng hớt ham vui đều hùa theo chế nhạo.

Mắt đại trưởng lão thoáng hiện lên hàn ý, mụ ta vung tay ra lệnh: “Người đâu, lôi Ly Nguyệt xuống cho tôi!”
“Vâng!”
Mấy trăm người bước lên tế đàn.

“Ai dám động tới con gái của tôi!”
Nữ hoàng Tu La quát rồi từ từ bước lên tế đàn, che chắn cho Ly Nguyệt: “Có bổn hoàng ở đây, ai cho các người tới gần tế đàn hả?”
“Mau cút cho tôi!”
Sự uy nghiêm của nữ hoàng ập tới.

Hàng trăm tên hộ vệ kinh hãi lùi về sau.

Đại trưởng lão quát: “Mọi người chớ sợ, truyền thừa đã thất bại rồi, cô ta giờ đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa!”
“Ly Tố, lão cho cô một con đường sống, mau dẫn con gái cô cút khỏi Tu La Tộc đi!”
Nữ hoàng Tu La cười khẩy đáp: “Nếu tôi không làm theo thì sao?”
Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống: “Vậy đừng trách lão không khách khí!”
Mụ ta bước lên tế đàn rồi tung chiêu tấn công hai mẹ con họ! Luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ.

Rầm!
Nữ hoàng Tu La bay ra ngoài, chẳng phải là đối thủ của mụ ta.

Nữ hoàng té ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Ly Nguyệt nhảy xuống tế đàn, chạy tới chỗ nữ hoàng Tu La: “Mẹ ơi!”

Đại trưởng lão đứng trên tế đàn nhìn xuống hai mẹ con họ: “Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều, hà cớ gì làm thế chứ?”
Nữ hoàng Tu La ôm ngực nói: “Nếu bổn hoàng không bị thương khiến thực lực suy giảm thì chỉ dựa vào bà mà cũng dám nói vậy với tôi hả?”
“Ha ha ha ha!”
Đại trưởng lão mỉm cười nói: “Ly Tố, ai bảo cô ngu ngốc quá làm gì?”
“Cô ngu ngơ trên chiếc ghế nữ hoàng này quá lâu rồi, hôm nay trước mặt nhiều vị khách khứa như vậy nên lão sẽ không giết cô!”
“Bổn hoàng cho cô một ngày dẫn theo con gái của mình cút nhanh đi!”
Mụ ta đã tự xưng nữ hoàng rồi.

Nói xong, mụ ta vung tay lên trấn áp nữ hoàng Tu La.

Răng rắc, nữ hoàng Tu La hét lên đau đớn, gân mạch trên người đứt gãy.

“Mẹ ơi!”
Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.

“Tôi sẽ giết bà!”
Sát ý trong cô ta bùng nổ lao tới phía trước.

Đại trưởng lão hờ hững nói: “Chán sống rồi!”
Bàn tay khô gầy của mụ ta nắm chặt, tung đấm về phía Ly Nguyệt.

“Không được đụng vào công chúa!”
Một bóng đen lóe lên rồi che chắn trước người Ly Nguyệt.

Rầm!

Người nọ đáp trả lại nắm đấm vừa rồi của đại trưởng lão, luồng dư chấn lan ra, bóng đen kia bị đánh hộc máu.

Mụ ta lạnh lùng nhìn người vừa ra tay đỡ đòn kia: “Ảnh Ma, thật to gan, dám ra tay với bổn hoàng hả?”
“Chán sống rồi à?”
Vẻ mặt Ảnh Ma lạnh lùng, lau vết máu vươn trên khóe miệng: “Trong mắt tôi chỉ có một nữ hoàng là Ly Tố!”
“Bà là cái thá gì chứ? Bà không nhận được truyền thừa, không được tổ tiên Tu La Tộc thừa nhận!”
“Vậy mà tự xưng là nữ hoàng à? Bà xứng chắc!”
Mặt đại trưởng lão vặn vẹo hung tợn, lực lượng hùng mạnh bùng nổ cuộn trào về phía Ảnh Ma.

“Chán sống thật mà!”
“Nếu đã chán sống rồi thì để bổn hoàng giúp một tay!”
Răng rắc!
Đầu gối Ảnh Ma nứt gãy, quỳ rạp xuống đất.

Cho dù là vậy hắn ta vẫn đứng che cho Ly Nguyệt.

Đại trưởng lão dữ tợn nói: “Chao ôi, xương cứng thật nhỉ!”
“Lão muốn xem thử, xương của mày cứng đến đâu!”
Mụ ta đưa tay lên, một bàn tay màu đen được hình thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận