Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Nếu chúng ta tự giết lẫn nhau thì sợ rằng Thiên Ma Tộc sẽ diệt vong đấy!”
Người kia khinh thường cười đáp: “Thiên Ma Tộc diệt vong thì liên quan gì đến tao?”
Dạ Huyền tức giận, sát ý bùng lên trong ánh mắt: “Trên người mày cũng chảy dòng máu của Thiên Ma Tộc đấy, mày làm vậy không sợ khiến bố thất vọng ư?”
“Không làm liệt tổ liệt tông Thiên Ma Tộc thất vọng ư?”
Dạ Huyền thất vọng lắc đầu nói tiếp: “Thiên Ma Tộc vốn là một trong ngũ đại hoàng tộc, bởi vì lòng riêng của mày, mày coi thử Thiên Ma Tộc giờ thành ra sao!”
“Ha ha ha!”
Người kia cười cuồng loại: “Nóng nảy thế, Dạ Huyền mày cũng vội sao?”
“Mày lo Thiên Ma Tộc bị diệt vong đến vậy à? Tao cố tình muốn diệt Thiên Ma Tộc đấy!”
Dạ Huyền cười khẩy: “Con thứ đúng là con thứ, đúng là thứ vĩnh viễn không lên được mặt bàn!”
Người kia như mèo giẫm đuôi: “Câm miệng, câm miệng, mày câm cho tao!”
Người nọ gào thét như kẻ điên: “Dạ Huyền, mày thật đáng chết!”
“Tao muốn cả Thiên Ma Tộc bị diệt vong, dù mày có huyết thống chính tông thì thế nào chứ? Chẳng phải giờ rơi vào cảnh tù đày rồi à?”
“Nếu Diệp Bắc Minh còn sống thì mày vô dụng rồi!”
Người nọ bước xuống ghế rồng, trong tay xuất hiện một thanh ma kiếm màu đen kề sát cổ Dạ Huyền.

“Yên tâm đi, cả nhà chúng mày sẽ nhanh chóng đoàn tụ với nhau thôi!”
“Vợ của mày, con trai của mày và cả em gái của mày nữa!”
“Tao sẽ tiễn hết xuống dưới gặp mày!”
Người nọ vung kiếm lên chém vào cổ Dạ Huyền.


Rầm!
Một tiếng nổ chấn động cả cung điện.

Cánh cửa đại điện vỡ nát, vụn gỗ bay tứ tung.

Một bóng dáng xinh đẹp dẫn theo hơn mười người chạy tới: “Anh trai, em tới cứu anh!”
...!
Cùng lúc đó, sâu trong hoàng cung Tu La Tộc.

Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế rồng, Ly Nguyệt một bộ phục trang nữ hoàng tựa vào lòng anh.

Nữ hoàng Ly Nguyệt đoan trang dịu hiền giờ đây đang ngượng ngùng đỏ mặt như thiếu nữ.

Ánh mắt mơ màng: “Chồng ơi, đợi một lát...”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nghe.

Lúc này, nữ hoàng Tu La chạy tới đại điện, chuẩn bị tìm hai người bàn bạc một số việc.

Vừa đến ngoài đại điện, nghe được tiếng động bên trong đó.

Mặt nữ hoàng Tu La đỏ bừng.

Chỉ nói một câu: “Đang ban ngày ban mặt, sao ở đại điện làm...”
“Thôi, sớm sinh nữ hoàng nhỏ cũng được!”
Rồi cô ta xoay người bước đi: “Truyền lệnh xuống, không có mệnh lệnh thì không một ai được phép tới gần đại điện!”
Một tiếng sau.

Diệp Bắc Minh đang nhiệt tình chiến đấu bỗng huyết mạch trong mình sôi trào.

Anh gầm lên: “Bố, bố tôi có chuyện rồi...”
Ly Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, anh làm sao thế?”
Diệp Bắc Minh lùi về sau.

Xoạt...!

Anh nhanh chóng mặc quần áo vào: “Tiểu Tháp, ông cảm nhận được gì không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Cảm nhận được!”
“Ở hướng tây bắc có khí tức của bố cậu rất nồng!”
“Bổn tháp khôi phục được một phần một trăm sức mạnh nên có thể thấy được vài hình ảnh!”
“Nhóc à, cậu xem đi!”
Ngay sau đó.

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện lên một khung cảnh.

Sâu trong một cung điện đá cổ xưa màu đen, một cái tế đàn cổ kính xuất hiện trước mặt anh.

Dạ Huyền và Tử Huyền bị trói trên hai cây cột đá.

Máu tươi nhỏ xuống tí tách, chảy dọc khe rãnh trên tế đàn.

Cả tế đàn dần bị máu tươi nhuộm thẫm.

Một người nấp mình dưới cái áo bào đen ẩn mình trong bóng đêm nói: “Kẻ nắm giữ luân hồi, tử vong và giết chóc, đại nhân Ma Thần!”
“Tôi là người hầu trung thành nhất của người, mong người tỉnh giấc ạ!”
Tế đàn màu đen lóe ra một tia sáng đỏ rực.

Rồi nó hóa thành một bóng người đỏ như máu.

Ngay khi nhìn thấy người họ, Dạ Huyền kinh hãi.


Bóng người màu đỏ ấy giống hệt với người trong bức tranh vẽ về thập đại ma thần lưu truyền trong Ma giới.

“Ám Sắc Ma Thần!”
Dạ Huyền khiếp sợ nói: “Mạc Huyền, mày điên rồi!”
“Mày dám giao dịch với Ám Sắc Ma Thần ư?”
“Mày nguyện trở thành ma nô à?”
Mạc Huyền bước lên cúi người xuống.

Gã quỳ gối dưới chân người nọ: “Chủ nhân, đây chính là tế phẩm mà tôi chuẩn bị cho người ạ!”
Đôi mắt đỏ tươi nhìn qua Dạ Huyền và Tử Huyền.

Giọng nói người nọ trầm như vọng từ địa ngục lên: “Ha ha ha, dòng dõi Thiên Ma Hoàng!”
“Thú vị đấy, ma nô, làm tốt lắm!”
“Chỉ cần cắn nuốt hai kẻ này, ta sẽ cách bước hồi sinh không xa!”
Mạc Huyền đè trái tim đập loạn xạ của mình lại rồi quỳ xuống cúi đầu: “Mong người sớm hồi sinh trở về nhân gian!”
“Khà khà khà!”
Bóng người đỏ thẫm kia cười to: “Ngày ấy sẽ không xa đâu, nhanh thôi!”
“Thế giới Tam Thiên chắc chắn sẽ phục tùng dưới chân ta!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận