“Nếu nay hai ta chết thì xuống dưới hoàng tuyền gặp phụ hoàng và mẫu hậu thôi!”
Nghe đối thoại của hai người họ, bóng dáng đỏ thẫm kia lạnh lùng nói: “Đúng là những con kiến ngu xuẩn khờ khạo, kẻ bị bổn hoàng cắn nuốt sẽ không còn thần hồn nữa!”
“Các người muốn gặp lại bố mẹ mình sao? Đừng mơ mộng nữa!”
Bóng đỏ kia gầm lên: “Cắn nuốt!”
Trên người hai anh em họ bốc lên một màn sương máu.
Cơ thể Tử Huyền vặn vẹo, sức sống liên tục giảm xuống.
Tử Huyền nhắm mắt lại, yếu đuối nói: “Anh ơi, em không chịu được nữa rồi!”
Dạ Huyền gầm lên: “Tiểu Tử, đừng nhắm mắt, một khi nhắm mắt rồi thì sẽ không mở ra được nữa đâu!”
Sau đó.
Dạ Huyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Trước mắt ông ấy hiện lên hình bóng của bố mẹ và Diệp Thanh Lam.
Bỗng nhiên.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Dạ Huyền sửng sốt, trong cơn hoảng hốt nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Ông ấy còn ngỡ mình gặp ảo giác bèn mỉm cười đau thương: “Minh Nhi à, bố thật lòng xin lỗi con...”
“Bố, bố đừng nói nữa, con tới cứu bố đây!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ, vung kiếm chém qua màn sương máu kia: “Mau cút ngay cho tôi!”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy.
Tử Huyền ngẩng đầu lên rồi mở mắt ra: “Anh ơi...!hình như em thấy...!Tiểu Minh Tử?”
“Con...!thằng nhóc chết tiệt này...”
Dạ Huyền bỗng hoàn hồn: “Đây không phải là ảo giác!”
Ông ấy tức điên người: “Con...!con tới đây làm gì...!mau...!chạy mau...”
Ông ấy vừa nói xong chữ cuối cùng thì đầu nghiêng sang một bên.
Ông ấy ngất lịm đi.
Mạc Huyền kinh ngạc: “Mày là Diệp Bắc Minh hả? Sao mày tìm được đây?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng xuống, kiếm khí cuồn cuộn trào dâng.
Màn sương máu nhanh chóng lùi về sau rồi ngưng tụ thành một cơ thể con người.
Nội tạng và mạch máu của cơ thể hiện rõ trong thể xác ấy.
Huyết nhân kia cười khẩy nói: “Khí huyết thật sung túc!”
“Mày chính là Diệp Bắc Minh à?”
“Thật to gan! Dám ngăn cản tao cắn nuốt hai con kiến hôi kia ư?”
Diệp Bắc Minh thấy dáng vẻ thê thảm của bố mình thì sát ý trên người bùng nổ: “Mày tưởng mình là ai hả? Mở miệng ra là chửi con kiến hôi!”
“Chết mẹ mày luôn đi!”
Đồng thời hét thầm trong lòng: “Tiểu Tháp, bắt bọn chúng vào thế giới bỏ túi cho tôi, bùng nổ cho tôi!”
“Bất chấp mọi thứ cũng phải giết chết chúng!”
Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khôn cùng của huyết nhân kia.
Vậy nên anh mới định bụng giết huyết nhân kia ngay tức khắc.
Huyết nhân nở một nụ cười chế nhạo, giọng điệu vô cùng phách lối: “Mày cũng chỉ là con kiến hơn mạnh chút thôi!”
“Chỉ bằng mày mà cũng muốn giết tao à? Tới kiếp sau cũng chưa đủ tư cách đâu!”
Ngay sau đó.
Gầm gừ!
Chín con Ma Long lao vút lên trời.
Nụ cười của huyết nhân biến mất, không dám tin nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Sức mạnh này...!không thể nào, mày...”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
Rầm!
Một luồng lực lượng cuộn trào, huyết nhân bốc hơi trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, luồng sức mạnh từ một kiếm ấy cũng quét ngang ra ngoài làm chấn động cả cấm địa Phong Ma.
Một đám mây hình nấm mọc lên.
Trong vòng một trăm dặm, tất cả mây đen tiêu tán.
Ma khí dần xua tan.
Ngoài cấm địa Phong Ma.
Bốn phía vẫn yên lặng như nghĩa địa.
Mọi người nghẹt thở trừng to mắt, khiếp sợ nhìn vào trong cấm địa Phong Ma.
Bọn họ nhìn thẳng vào đám mây hình nấm giữa trung tâm cấm địa Phong Ma kia.
“Ôi vãi!”
“Luồng sức mạnh vừa rồi...!rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vô số người nuốt nước miếng.
Dạ Xoa Hoàng trầm ngâm, trong mắt phản chiếu hình ảnh cái đám mây hình nấm kia: “Chúng bây có chắc là Diệp Bắc Minh đã tiến vào cấm địa Phong Ma không?”
Một tên đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc quỳ xuống thưa: “Bệ hạ, thuộc hạ đã tận mắt chứng kiến!”
“Không chỉ có thuộc hạ mà những người khác cũng thấy Diệp Bắc Minh tiến vào cấm địa Phong Ma!”
Dạ Xoa Hoàng chớp mắt: “Rất có thể đó là sức mạnh của ma tỷ!”
Huyết Linh Hoàng vỗ đùi: “Không ổn, có lẽ cậu ta sắp nhận truyền thừa của ma tỷ rồi!”
Huyết Linh Hoàng vừa nói xong đã nhảy vọt vào trong cấm địa Phong Ma.
“Cái gì?”
Dạ Xoa Hoàng phản ứng lại rồi bám sát theo sau.
“Thằng nhóc đó sắp nhận truyền thừa của ma tỷ ư?”
“Không được, nhất định phải ngăn cản cậu ta!”
“Đi thôi!”
Những Ma tộc còn lại vô cùng kích động chạy vào trong cấm địa Phong Ma.
Cách đó không xa, nữ hoàng Ly Nguyệt lo lắng hỏi: “Lão tổ, chúng ta nên làm gì giờ?”
Lão tổ Tu La đứng một bên trầm ngâm nói: “Chúng ta cũng vào đó thôi!”
....