Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


..

..

"Không được đánh mẹ em, chị là cô gái xấu xa!"
Diệp Tâm xông đến, ôm lấy chân của Chúc Hiểu Phù.

Chúc Hiểu Phù như bị giẫm phải cái đuôi: "Á! Thứ con hoang, đừng có làm bẩn váy lưu tiên của tao!"
Cô ả cúi đầu nhìn, mấy dấu tay in lên mặt váy.

Bẩn thỉu!
Lửa giận của Chúc Hiểu Phù ngút trời: "Mày, thứ con hoang đáng chết này, mạng của hai mẹ con chúng mày cũng không sánh được với cái váy này!"
Cô ả duỗi tay đập xuống đầu nhỏ của Diệp Tâm!
"Thứ con hoang, mày đi chết đi!"
Nếu một chưởng này rơi xuống, Diệp Tâm chắc chắn sẽ vỡ đầu!
Đôi mắt Tôn Thiến đỏ bừng: "Tâm Nhi, không!"
Cô ta dùng hết sức lực cuối cùng, điên cuồng xông lại!
Ôm lấy Diệp Tâm!
Một chưởng này của Chúc Hiểu Phù hung hăng nện xuống lưng Tôn Thiến!

Phụt!
Nội tạng nổ tung, Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi!
Máu tươi nhuốm đỏ quần áo của Diệp Tâm!
"Mẹ, hu hu hu!"
Diệp Tâm gào khóc, mẹ con liền tâm.

Cô bé cảm nhận được hơi thở sự sống của Tôn Thiến đang nhanh chóng biến mất, bất lực khóc thút thít: "Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ đừng chết mà..."
"Mẹ ơi, hu hu...!Bố ơi, bố ở đâu!"
"Mau đến cứu mẹ đi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu..."
Ầm ầm!
Trên không trung Thải Hà Phong bỗng bị mây đen dày đặc bao phủ, chẳng khác gì tận thế!
Một giây sau.

Cảnh tượng khiến cho người ta chấn động xuất hiện!
Từng tia chớp đỏ ngòm rơi xuống, bầu trời rơi xuống mưa máu!
"Này..."
Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!
Có người kinh ngạc thốt lên: "Mau nhìn, con quỷ nhỏ này biến dị!"
"Cái gì?"
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Diệp Tâm.

Chỉ thấy.

Chỗ mi tâm của Diệp Tâm chợt xuất hiện một con mắt đỏ như máu!
Ma khí màu đen cuồn cuộn quanh thân Diệp Tâm, bóng mờ của một con ma long điên cuồng rít gào sau lưng cô bé!
Đến tận đây, hình ảnh biến mất!
"Tâm Nhi!"
Diệp Bắc Minh phát ra tiếng gầm thét như thú dữ, chín con ma long sau lưng anh phóng lên tận trời!
Trong chốc lát, toàn bộ nhà họ Diệp Thái Cổ lâm vào trong bóng tối!
Mây đen gào thét trên bầu trời, sấm sét ầm ầm!
Y như tận thế!
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam lao ra!
Trông thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, bọn họ giật mình: "Minh Nhi, con sao vậy?"
Sắc mặt Tử Huyền nghiêm túc: "Bắc Minh nói mình cảm nhận được hơi thở của con gái, Diệp Tâm gặp được nguy hiểm!"

"Cái gì?"
Hai người biến sắc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, cậu tỉnh táo lại chút đi!"
"Khắc chế cảm xúc của mình, giờ cậu giận dữ thì cũng chẳng thể giải quyết được chuyện này!"
Diệp Bắc Minh thấp giọng gào thét: "Tháp nhỏ, ông muốn tôi phải tỉnh táo thế nào?"
"Con gái tôi đang gặp nguy hiểm, bây giờ tôi lại không thể xuất hiện bên cạnh con bé!"
"Ông cũng nhìn thấy rồi đúng không? Ông biết con bé ở đấy một mình thì tuyệt vọng cỡ nào không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng!
Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: "Tháp nhỏ, tôi muốn đi ba ngàn thế giới!
"Giúp tôi một chút đi! Mau lên!"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, nếu muốn đi đến ba ngàn thế giới, nhất định phải đi qua long đài!"
"Từ long đài đi đến ba ngàn thế giới còn cần tìm được một khối Thăng Long lệnh!"
Diệp Bắc Minh phiền não quát: "Như vậy quá lãng phí thời gian, đợt đến khi tôi đuổi tới ba ngàn thế giới!"
"Tôn Thiến và con gái tôi đã sớm chết rồi!"
"Tháp nhỏ, thời gian không đợi người!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn im lặng!
Lát sau mới lên tiếng: "Có điều, bản tháp vẫn còn một biện pháp khác, cậu nhất định muốn tôi giúp một tay sao?"
Diệp Bắc Minh cảm nhận được điểm không thích hợp: "Tháp nhỏ, ông muốn làm thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Nhóc, nếu như tôi tán đi tất cả lực lượng của mình, có thể giúp cậu lập tức đi tới ba ngàn thế giới!"
"Thậm chí có thể ngay lập tức truyền tống cậu đến Thanh Vân Môn!"
"Nhưng..."
Yên lặng vài giây!
"Bản tháp sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, có lẽ mãi mãi cũng không thể ra tay giúp cậu lần nữa!"
"Cậu, chắc chắn chứ?"

..

..

"Cái gì?"
Thân thể Diệp Bắc Minh chấn động: "Tháp nhỏ, lời này của ông là có ý gì?"
"Chẳng lẽ sau lần ra tay này ông sẽ mãi mãi không thể thức tỉnh nữa?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Gần như là ý tứ này!"
Diệp Bắc Minh cắn răng: "Tháp nhỏ...!Tôi...!Tôi xin lỗi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Dông dông dài dài thì tính gì là đàn ông, thằng nhóc cậu nhớ kỹ cho bản tháp!"
"Cậu không hề có lỗi với tôi, nếu không phải là cậu, có lẽ bản tháp vẫn đang ở trong trạng thái không trọn vẹn!"
"Bản tháp cũng tin tưởng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát một tiếng: "Dùng sức của ta, dựng lại càn khôn!"
Vừa dứt lời, vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh lóe lên ánh sáng!
Một giây sau.

Không gian xung quanh bị vặn vẹo, một ánh sáng màu đen phóng lên tận trời!
"Nhóc, có duyên gặp lại!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận