Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Mọi người đều lắc đầu.

Giọng điệu của Diệp Thanh Lam ngưng trọng: "Tình huống của Tôn Thiến cực kỳ tồi tệ!"
Diệp Bắc Minh biến sắc, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tôn Thiến.

Anh cẩn thận kiểm tra một lượt, khẽ thở phào một hơi: "Mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn có thể hồi phục!"
"Chỉ cần có con ở đây, cô ấy sẽ không có nguy hiểm tính mạng!"
Quỷ Môn Thập Tam Châm rơi xuống, ổn định vết thương của Tôn Thiến!
Anh cho cô ta ăn thêm mấy viên đan dược!
Hơi thở sự sống của Tôn Thiến dần ổn định lại!
"Tâm Nhi! Cháu sao vậy?"
Đột nhiên, âm thanh run rẩy của Tử Huyền vang lên.

Tạch!
Mọi người đồng loạt quay đầu!
Diệp Bắc Minh trực tiếp bước đến trước người Tử Huyền, cúi đầu nhìn xuống Diệp Tâm trong ngực cô ấy.

Sắc mặt biến đổi!
Chỉ thấy, thân thể gầy yếu của Diệp Tâm không ngừng run rẩy, trên người bao phủ một lớp ma khí!
Da thịt vốn trắng nõn cũng ám màu tím đen!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Dạ Huyền nặng nề mở miệng: "Huyết mạch của Tâm Nhi phản tổ, vì để tránh phiền toái không cần thiết!"
"Lúc bố đưa con bé rời khỏi Ma Uyên, bố cùng với Tử Long đã phong ấn sức mạnh huyết mạch của cô bé!"
"Người của Thanh Vân Môn muốn huyết tế con bé, huyết mạch cảm nhận được Tâm Nhi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên đang phản phệ bản thể!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: "Bố, nếu bị phản phệ sẽ thế nào?"
Dạ Huyền yên lặng!
Sau một lúc lâu ông ấy mới nói: "Sẽ chết!"
"Chỉ có xác suất cực nhỏ sẽ không chết, nhưng sẽ quên hết tất cả!"
"Cái gì!"
"Tâm Nhi còn nhỏ như thế, con bé mới có ba tuổi thôi!"
"Rốt cuộc con bé đã làm sai điều gì? Tại sao phải đối xử với con bé như vậy?"
Mấy người Diệp Thanh Lam, Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng, Ly Nguyệt đều đỏ bừng mắt!
Diệp Bắc Minh không thể nào tiếp thu được tất cả: "Tiểu Tháp, Tiểu Tháp!"
Lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục chắc chắn sẽ có cách!
Tiếc rằng, trong đầu anh hoàn toàn yên tĩnh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sớm đã rơi vào trạng thái ngủ say, không thể trả lời!
Đúng lúc này, hai bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi tới.

"Người nào?"
Diệp Bắc Minh quay đầu, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh!
Sau khi nhìn thấy là Sở Sở, sắc mặt của anh khẽ đọng lại: "Sở Sở cô nương?"
Sở Sở lập tức giới thiệu: "Diệp Bắc Minh, đây là chị gái của tôi, Sở Vị Ương".

"Chị của tôi nhất định có cách cứu con gái của anh!"
Sở Vị Ương ngạo nghễ đứng đó, giọng nói như tiếng trời vang lên: "Ai nói chị muốn cứu con gái của anh ta?"
"Chị!"
Sở Sở nóng nảy!
Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: "Sở cô nương, nếu cô có thể cứu con gái của tôi, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!"
Sở Vị Ương sững sờ.

Hiển nhiên cô ta không nghĩ tới Diệp Bắc Minh có thể nói ra lời này!
Cô ta nở nụ cười xinh đẹp: "Diệp Bắc Minh, anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn!"
Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu.

"Được!"

Sở Vị Ương đồng ý: "Tôi có ba điều kiện!"
"Cô nói đi!"
..

..

"Thứ nhất, tham gia đại hội Chân Võ, ít nhất tiến vào top 100 Thiên Bảng!"
"Thứ hai, tiến vào cấm địa Luân Hồi, tìm cho tôi một vật!"
"Về phần điều thứ ba, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ đến..."
Sở Vị Ương nói một lèo.

Cô ta lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh đừng gấp gáp đồng ý luôn, chen vào top 100 đại hội Chân Võ rất khó khăn!"
"Cấm địa Luân Hồi thì cực kỳ nguy hiểm, thứ tôi muốn tìm còn ở trong một khu vực nguy hiểm vô cùng!"
Diệp Bắc Minh không hề do dự gật đầu: "Chỉ cần cô có thể cứu con gái của tôi, dù có là Địa Ngục thì tôi cũng sẽ xông vào một lần vì cô!"
..

"Được!"
Đôi mắt đẹp của Sở Vị Ương hiện lên vẻ tán thưởng!
"Tôi muốn dẫn con gái của anh đi, tình huống này của cô bé khá phức tạp!"
"Nhưng Sở Vị Ương tôi lấy sơ tâm võ đạo thề, cô bé không có bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng!"
Diệp Bắc Minh ôm chặt con gái, luyến tiếc buông tay.

Một lát sau, ánh mắt anh trở nên kiên định!
Một giây sau.

Anh đột nhiên duỗi tay, ma tỷ xuất hiện!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh trầm giọng dặn dò: "Ma tỷ, bảo vệ con bé thật tốt!"
"Vâng, chủ nhân!"
Bên trong ma tỷ vang lên một tiếng nói già nua!
Rồi nó biến thành một tia sáng, chui vào trong cơ thể của Diệp Tâm!
Sở Vị Ương kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, tiến lên ôm lấy Diệp Tâm: "Tôi sẽ liên lạc lại với anh sau, nhớ kỹ ước định của chúng ta!"
Cô ta quay người, biến mất.

Diệp Bắc Minh ôm lấy Tôn Thiến: "Chúng ta đi, về nhà".

Đột nhiên, chỗ trái tim của anh khẽ rung động!
"Tiểu Tháp?"
Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng, chẳng lẽ là Tiểu Tháp tỉnh lại?
Lúc này, trong đầu anh truyền tới một giọng nói mềm mại: "Chủ nhân...!Tôi không phải Tiểu Tháp..."
Âm thanh trong trẻo như một cô bé loli.

Diệp Bắc Minh sững sờ, chợt phản ứng lại: "Kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"
"Đúng vậy chủ nhân".

Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Cô thức tỉnh?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận