Văn Nhân Mộc Nguyệt chẳng phải là người của cung Xã Tắc sao?
Bây giờ có lẽ Hầu Tử đã trở thành đệ tử của cung Xã Tắc.
Nhược Tuyết cũng ở cung Xã Tắc!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Hay cho một nhà họ Hạ cổ võ, lại đẩy một cô gái yếu đuối ra làm bia đỡ đạn!”
“Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, không ai có tư cách để cô ấy hầu hạ!”
“Tôi sẽ đích thân đến cung Xã Tắc một chuyến, nếu Nhược Tuyết mất một sợi tóc, tôi không ngại diệt luôn cả cung Xã Tắc đó đâu!”
Cái gì?
Tất cả người nhà họ Hạ kinh sợ ngẩng đầu.
Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất!
Người đàn ông trung niên hít khí lạnh: “Mạnh miệng thật đấy, diệt cả cung Xã Tắc?”
“Diệp Bắc Minh này cũng thật biết bốc phét quá nhỉ!”
“Sợ rằng cậu ta còn không biết cung Xã Tắc là thế nào?”
“Có lẽ cậu ta cho rằng, cung Xã Tắc và thế lực giới phàm tục tương đương nhau?”
Đám người nhà họ Hạ lắc đầu.
Chỉ có Thất Thúc Công tóc và râu đều trắng muốt nghiêm trọng lên tiếng: “Cậu ta, có lẽ có thể làm được thật!”
Trong phút chốc.
Tất cả yên lặng!
“Cái gì?”
Đám người há miệng.
Mẹ Hạ cau mày: “Thất Thúc Công, ông nói đùa phải không, dù thế nào Diệp Bắc Minh cũng không thể nào đối địch với cung Xã Tắc!”
“Nếu cậu ta dám đến cung Xã Tắc, chắc chắn là nộp mạng!”
“Chưa chắc!”
Thất Thúc Công lắc đầu.
Đôi mắt già nua phát ra tinh quang: “Mọi người đừng quên, ban đầu chúng ta cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh không phải là đối thủ của gia tộc cổ võ”.
“Nhưng sau này thì sao?”
“Cậu ta đã diệt bao nhiêu thế lực sánh ngang với gia tộc cổ võ?”
“Thậm chí, cậu ta còn diệt cả gia tộc người canh giữ!”
“Hiện nay, Diệp Bắc Minh là người số một Long Quốc!”
“Mọi người nghĩ xem mới qua bao lâu chứ?”
Đám người sững sờ.
Mẹ Hạ nhả ra một câu: “Xùy, hình như… chưa đến ba tháng!”
Lời vừa được nói ra, tất cả người nhà họ Hạ đều ngẩn người!
Ực ực!
Đồng loạt nuốt nước miếng.