“Người ngoại quốc?”
Khuôn mặt của thư ký Tiền tối sầm: “Đáng chết, nhất định là võ giả của nước khác phát hiện long mạch của Long Quốc xảy ra chuyện, cố tình đến phá hỏng!”
“Những năm nay Long Quốc khởi dậy với tốc độ quá nhanh, bọn họ ghen tỵ cũng bình thường!”, Diệp Cấm Thành cau mày.
“Hỏng rồi, bọn họ đâu?”
Vẻ mặt Diệp Lăng Tiêu biến sắc, nhìn chằm chằm Vân Kiếm Bình.
Vân Kiếm Bình chỉ về một hướng: “Đi về phía bên đó rồi…”
“Mau, mau đi ngăn chặn bọn họ!”
Diệp Lăng Tiêu kinh hãi.
Một khi long mạch bị phá hỏng hoàn toàn, Long Quốc sẽ gặp nguy!
Lúc này.
Vân Chi Lan đã tỉnh lại, sau khi ông ta nhìn thấy đám người Diệp Bắc Minh, cũng rất kích động: “Khụ khụ khụ, mau… mau đến long mạch!”
“Vân tiền bối, ông không cần lo lắng, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh ném lại mấy viên đan dược: “Số đan dược này có thể giúp ông nội cô hồi phục!”
“Chúng ta đi!”
Nói xong, anh lập tức dẫn đầu đi về hướng long mạch.
Vân Kiếm Bình tóm lấy đan dược bằng ngón tay thon nhỏ, cả người ngẩn ngơ nhìn bóng hình Diệp Bắc Minh rời đi.
Vân Chi Lan hít khí lạnh: “Suýt! Đan dược địa phẩm, là đan dược địa phẩm!”
“Nhìn vân đan mới tinh trên bề mặt, hình như là mới luyện chế không lâu!”
“Chẳng lẽ… suýt!”
Rồi ông ta lại hít khí lạnh: “Cậu nhóc này không những y thuật võ đạo vô song, mẹ kiếp, còn là tông sư đan đạo ư?”
Vãi!
Vân Chi Lan hoàn toàn chấn kinh!
Vân Kiếm Bình lí nhí nói: “Ông nội, anh ta… anh ta có thể cứu được long mạch không?”
“Nếu cậu ta còn không cứu được, thì Long Quốc xong đời rồi!”, Vân Chi Lan lắc đầu.
Liền sau đó.
Đôi mắt già nua kiên định hẳn lên: “Cậu ta, đúng là yêu quái, có cậu ta, chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế!”
Ở chỗ long mạch đứt đoạn.
Mấy trăm võ giả canh gác ở nơi này, khắp chỗ trên mặt đất đều là thi thể.
Có cả người Long Quốc và người ngoại quốc, nhưng đa số là người Long Quốc.
Phong Cửu U.
Bố con Lục Lâm Thiên, Lục Khi Sương.
Các cao thủ của gia tộc cổ võ, gia tộc ẩn thế đều có mặt ở hiện trường.
Có mấy chục khuôn mặt ngoại quốc đứng đối diện bọn họ.