Lúc này, đại điện trở nên tĩnh lặng.
Mọi người trợn to mắt, không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại dám ôm Tô Tử Lăng!
Ngay cả Tô Tử Lăng cũng sững sờ.
Một giây sau.
Cô ta phản kháng!
Hai tay cô ta đặt lên lồng ngực Diệp Bắc Minh, cố gắng đẩy anh ra!
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh lại càng ôm chặt Tô Tử Lăng vào ngực, ngực hai người gần như dính sát vào nhau!
Ngực Tô Tử Lăng sắp bị ép tới độ biến dạng!
Cô ta la lên: “Anh Diệp, đừng…”
Diệp Bắc Minh đưa tay nâng cằm Tô Tử Lăng lên: “Sao lại đừng? Chẳng phải cô chủ động mò tới tận cửa sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng lập tức đỏ bừng, cơ thể hơi nhũn ra.
Hai chân không nhịn được kẹp chặt lại.
“Ôi chao!”
Rất nhiều người để ý thấy động tác này của cô ta, đại điện sôi trào!
Vô số đàn ông trừng to mắt, trong mắt ngập tràn đố kị!
Tô Tử Lăng, báu vật tuyệt sắc xếp hạng sáu trên bảng nữ thần!
Vậy mà lúc này lại làm động tác như vậy sao?
“Hạng chín Thiên Bảng đến!”
Một giọng nói đột ngột vang lên, mọi người gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía cửa đại điện.
Một người phụ nữ đẹp không thua gì Tô Tử Lăng bước vào.
Người này mặc đồ trắng toàn thân, trên trán thắt băng vải trắng, mặc áo gai để tang!
Sau lưng cô ta là mười hai thị nữ nhan sắc tuyệt trần đều mặc đồ tang giống nhau.
Có người la lên: “Mộ Dung Tình, sao cô ta lại ăn mặc như thế này?”
“Gì cơ? Cô ta chính là người xếp hạng năm trên bảng nữ thần, vị Thánh nữ thần bí của Thanh Vân Môn Mộ Dung Tình?”
“Chính là cô ta!”
“Thanh Vân Môn bị một thế lực thần bí nào đó tiêu diệt toàn bộ tông môn rồi, cô ta đang để tang cho tông môn!”
Rất đông đàn ông tỏ ra thương hại cô ta!
Mộ Dung Tình trông cực kỳ mảnh mai, gương mặt xinh đẹp hơi tái!
Cánh môi đỏ không có chút màu máu nào, đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn thôi đã thấy thương yêu.
Chẳng trách cánh đàn ông lại không chịu nổi!
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Thánh nữ Thanh Vân Môn ư? Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!”
“Không ngờ cô ta còn mạnh hơn cả Trần Vô Diễn, chẳng trách lại xếp hạng chín!”
Anh nhìn Mộ Dung Tình, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.
Tô Tử Lăng hơi giận: “Đàn ông toàn những kẻ chẳng ra gì!”
Diệp Bắc Minh vẫn còn đang ôm cô ta, vậy mà lại dám nhìn người đẹp khác không chút kiêng dè!
Mặc dù cô ta cũng không thích Diệp Bắc Minh nhưng không hiểu sao cô ta lại ghen!
Đúng lúc này.
“Hạng tám Thiên Bảng đến!”
Vừa dứt lời, mười mấy người tu võ ngồi ở cửa đại điện lập tức kêu lên thảm thiết rồi nằm vật ra đất, miệng sùi bọt mép!
Trúng độc!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người giật mình!
Một giây sau.
“Khụ khụ khụ...”, một ông lão vừa ho khan vừa đi vào trong đại điện.
Ngay khi nhìn thấy ông lão, mọi người đều giật mình đứng bật dậy, bước lùi lại như thể trốn tránh dịch bệnh!
“Ông lão Thiên Độc!”
Vèo!
Mọi người đều nhìn chằm chằm ông lão Thiên Độc ốm yếu bằng ánh mắt kiêng dè, sợ hãi!
Chỉ riêng Diệp Bắc Minh là nhìn cô gái đi bên cạnh ông ta!
Tam sư tỷ, Tiểu Độc Tiên!
Năm ngón tay đang ôm lấy bờ eo thon của Tô Tử Lăng siết chặt lại!
“Ối...!Đau!”
Tô Tử Lăng kêu lên một tiếng, bờ eo thon bị hằn một vệt tím bầm.
Diệp Bắc Minh dường như không nghe thấy, mắt lóe lên lửa giận!
“Là Tam sư tỷ!”
Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly giật mình la lên!
Tiểu Độc Tiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ánh lên sự ngạc nhiên.
Ông lão Thiên Độc bình tĩnh nói: “Tiên Nhi, đừng quên con đã hứa với vi sư những gì”.
“Nếu con dám có ý đồ bất trung thì liệu những người con quen có chịu nổi độc của vi sư không?”
Tiểu Độc Tiên cắn môi, cúi đầu: “Thưa sư phụ, con biết rồi!”
“Biết rồi thì tốt!”
Ông lão Thiên Độc toét miệng cười một tiếng.
Hai người đi tới vị trí hạng tám của Thiên Bảng, ngồi xuống!
“Ôi...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng tái mét lại, giữa trán chuyển sang màu đen!
Ông lão Thiên Độc chỉ ngồi bên cạnh thôi mà Tô Tử Lăng đã bị trúng độc rồi!
Mộ Dung Tình ngồi giữa hai người thì lại không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cô ta đã bị trúng độc.
Nháy mắt.
Cơ thể Tô Tử Lăng mềm nhũn ra, phải tựa vào người Diệp Bắc Minh mới không ngã xuống!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lấy ra một viên đan dược: “Ăn nó đi!”
Ngay khi ăn viên đan dược này vào, Tô Tử Lăng lập tức tỉnh táo lại!
“Nhóc con, độc của ông đây mà cậu cũng dám giải à?”
Ông lão Thiên Độc cất giọng lạnh lùng!
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Ông thì có là gì? Chẳng lẽ độc của ông thì ghê gớm lắm sao?”
Vèo!.