Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Mạc Huyền nghi hoặc: "Đại nhân, thế giới Tam Thiên lớn như vậy!"
"Chúng ta cùng nhau xưng bá thế giới Tam Thiên, chẳng lẽ không tốt à?"
Ám Sắc Ma Thần cười lạnh: "Ếch ngồi đáy giếng, ngẩng đầu nhìn trời!"
"Cậu cho rằng thế giới Tam Thiên chính là toàn bộ thế giới sao?"
"Trong mắt bọn họ, thế giới Tam Thiên chính là chuồng heo!"
"Các người chẳng khác gì đám heo trong chuồng heo cả!"
...!
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh trở lại chỗ ở đại điện Chân Võ sắp xếp.

Nơi đây có kết giới ngăn cách, bên ngoài không thể cảm nhận được bên trong!
Diệp Bắc Minh đi vào trong viện, hạ lệnh: "Hình nộm, đi ra!"
Một giây sau.

Hình nộm trống rỗng xuất hiện!
Diệp Bắc Minh không hề do dự tháo mặt nạ xuống, ném cho hình nộm: "Đeo lên!"
"Từ giờ trở đi, mày chính là Diệp Càn Khôn!"
Bỏ lại câu nói này, anh quay người biến mất trong màn đêm!
...!
"Chuồng heo?"
Mạc Huyền ngây người: "Đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?"
Ám Sắc Ma Thần cười lạnh: "Đây chính là chân tướng của thế giới Tam Thiên!"

"Năm đó, người phụ nữ kia mang đến một tòa tháp, khiến tôi biết núi cao còn có núi cao hơn!"
Mạc Huyền đang muốn hỏi thêm.

Ầm!
Kết giới truyền đến chấn động kịch liệt, rồi ầm ầm nổ tung!
Gào rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Con ngươi Mạc Huyền co lại: "Hơi thở này là..."
Một giây sau, nóc phòng vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung!
Một giọng nói lạnh như băng rơi vào tai gã: "Mạc Huyền, giờ chết của mày đến!"
"Âm thanh gì vậy?"
"Đi, đi xem chút đi!"
Người tu võ bên trong điện Chân Võ đều bị quấy rầy, sôi nổi lao ra.

Chỉ thấy.

Trong bầu trời đêm, một thanh niên đang đứng lơ lửng trên không trung, sau lưng ánh sáng đỏ như máu ngập trời, chín con ma long vặn vẹo!
Mạc Huyền lao ra, con ngươi co rụt lại: "Diệp Bắc Minh?"
"Thằng chó đẻ, ông đây đéo đi tìm mày, mày lại tự tìm tới cửa!"
"Diệp Bắc Minh? Anh ta chính là Sát Thần Diệp Bắc Minh?"
Rất nhiều người lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vị Sát Thần trong truyền thuyết này!
Đúng lúc đó.

Hình nộm mang theo mặt nạ màu tím của Diệp Bắc Minh xuất hiện, đứng ở trong đám người xem cuộc vui!
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly giật nảy cả mình: "Cậu ta không phải tiểu sư đệ!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Tử Lăng ngây dại: "Hả? Mình nhận lầm người?"
"Chẳng phải uổng công mình bị ăn đậu hũ!"
..

..

Cùng lúc đó, chỗ sâu trong điện Chân Võ.

Sở Sở nhìn Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện: "Chị ơi, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chẳng lẽ Diệp Càn Khôn kia không phải là Diệp Bắc Minh?"
Sở Vị Ương cũng sửng sốt.


Lông mày xoắn lại với nhau.

Ngay từ đầu, hai chị em đã ngầm thừa nhận Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh!
Giờ phút này lại xuất hiện thêm một Diệp Bắc Minh?
"Hơi thở giống nhau như đúc.

Nếu Diệp Càn Khôn này không phải Diệp Bắc Minh, vậy cậu ta là ai?", Sở Vị Ương nghĩ trăm lần vẫn không ra.

Cô ta khẽ suy ngẫm.

"Xem kỹ rồi hẵng nói".

Cùng lúc đó.

Rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con rồng đen đồng thời xuất hiện!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát, kiếm khí đỏ tươi như tia chớp cắt ngang đêm tối!
"Mạc Huyền, giờ chết của mày đã đến!"
Diệp Bắc Minh vô cùng hung hăng!
Mạc Huyền tức hổn hển: "Thằng chó hoang, tao đéo tìm mày gây chuyện, mày lại dám đến tìm tao?"
Gã giậm chân thật mạnh, gạch dưới chân nổ tung.

Sau lưng gã, một con rồng đen lao ra, thân rồng bay vút lên, vô cùng dữ tợn đánh úp về phía Diệp Bắc Minh!
"Cửu Tiêu, Đồ Long!"
Diệp Bắc Minh tiện tay chém một kiếm!

"Gào rống!"
Con rồng đen kêu lên thảm thiết, thân thể bị kiếm khí xé rách, chỉ chớp mắt đã mai một!
Mạc Huyền biến sắc, lập tức bấm niệm thần chú, ánh sáng đỏ trên người dâng trào.

Sau lưng gã hiện lên một đồ đằng Huyết Lang có chín đầu!
Cùng lúc ấy, Diệp Bắc Minh đã đi đến trước người gã, chém một kiếm xuống đầu gã!
Mạc Huyền vội vàng ra tay ngăn cản, trong khoảnh khắc tiếp xúc với kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hai tay gã chợt hóa thành một đám sương máu!
Đồ đằng Tuyết Lang phía sau ầm ầm nổ tung!
Cả người gã bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, va đập sụp một vách tường, cuốn lên bụi mù đầy trời!
"Mày..."
Mạc Huyền chật vật đứng lên, trong lòng nổi sóng to gió lớn!
"Thực lực của thằng chó đẻ này lại tăng lên! Dựa vào đâu chứ!"
Ám Sắc Ma Thần mở miệng: "Đi!"
Chỗ cụt tay của Mạc Huyền lập lòe ánh sáng đỏ, một cặp cánh tay mới tinh mọc ra!
Gã không cam lòng gầm nhẹ: "Đại nhân, tôi vẫn chưa dùng hết sức mình!"
"Nếu như tôi toàn lực ra tay, cộng thêm sự hỗ trợ của ngài!"
"Nhất định có thể chém giết thằng chó đẻ này!"
Ám Sắc Ma Thần lạnh giọng: "Tôi bảo cậu đi, bổn tọa nói cậu nghe không hiểu?"
"Bất luận kẻ nào cũng không ngăn được kế hoạch của bổn tọa!"
"Rõ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận