Sở Vị Ương nhíu mày, nghiêm túc nói: “Sở Sở, bây giờ em nói hết tất cả những gì mình biết cho chị!”
“Không được giấu diếm gì, chuyện này rất quan trọng!”
“Thậm chí còn liên quan đến sự sống còn của nhà họ Sở!”
Sở Sở há miệng kinh ngạc hỏi: “Hả? Chị ơi, chuyện có nghiêm trọng vậy không?”
Sở Vị Ương gật đầu nói: “Bởi vì chị cảm nhận được khí tức của Sơ Di Tộc ở Thái Cổ!”
“Sơ Di Tộc ở Thái Cổ ư!”
Sở Sở che miệng, lùi về sau hai bước: “Chị ơi, không thể nào?”
...!
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mở mắt.
Anh thoáng nghĩ, bốn vị sư tỷ bình yên vô sự xuất hiện trước mắt anh.
Trước khi giết Vô Thủy Kiếm Hoàng, Diệp Bắc Minh đã đưa bốn vị sư tỷ vào thế giới bỏ túi của mình.
“Tiểu sư đệ, Vô Thủy Kiếm Hoàng đâu rồi?”
Bốn người khó hiểu nhìn đống hỗn độn quanh mình.
Diệp Bắc Minh bình thản giải đáp cho họ: “Đã bị em giết chết rồi”.
“Cái gì?”
Trên gương mặt của bốn vị sư tỷ đều thoáng hiện lên sự kinh hãi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói tiếp: “Lát sau sẽ giải thích cho các chị, chúng ta đi tính sổ trước đã!”
Xong anh xoay người.
Sát khí trên người tỏa ra.
Lúc này, mọi người đều vô thức lùi về phía sau.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua đám đông rồi nhìn vào vài lão già của Thiên Đạo Tông: “Mấy lão chó già của Thiên Đạo Tông chọn tự mình bước ra hay để tôi đến bắt từng tên một đây?”
Mấy lão già Thiên Đạo Tông lẫn trong đám đông nghe thế mặt trắng bệch.
“Hừ! Mọi người chớ sợ hãi!”
Một lão già mặt vàng bước ra khỏi đám đông, lạnh lùng nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, đúng là cậu rất mạnh!”
“Nhưng muốn đối địch với cả Thiên Đạo Tông thì còn hơi non một chút!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh hờ hững đáp lời.
Anh chỉ tung ra một quyền đáp trả.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy một làn khí cuồn cuộn trước mắt mình.
Lão già mặt vàng thậm chí còn không có tư cách phản kháng mà người đã nổ tung, hóa thành một đống máu bay đầy trời.
“Cậu”.
Những trưởng lão còn lại của Thiên Đạo Tông vô cùng khiếp hãi, xoay người bỏ chạy không chút chần chừ.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chẳng phải vừa rồi các ông mới bao vây tôi sao? Chạy cái gì thế!”
Rồi anh bước lên từ từ truy bắt bọn họ.
Tiếng rồng ngâm vang lên, máu tươi bay tán loạn.
Tổng cộng chín trưởng lão của Thiên Đạo Tông đều đã đi đời.
“Mẹ ơi!”
Mọi người sợ run chứng kiến tất cả.
Anh quá sát phạt quyết đoán, không hổ danh là sát thần.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại: “Ông lão Thiên Độc, quỳ xuống!”
Lòng ông lão Thiên Độc bùng lên một ngọn lửa căm hận ngút trời, vừa định nổi đóa thì chợt nhớ tới sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh.
Ngọn lửa căm hận kia nháy mắt đã vụt tắt, chỉ còn lại một cơn sợ hãi khiếp người trong lòng ông ta: “Cậu Diệp, tôi với cậu không có thù sâu oán nặng gì hết!”
“Thậm chí đây còn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”
“Cậu Diệp, cậu...”
Một giọng nói đầy áp lực vang lên: “Tôi bảo ông quỳ xuống, ông bị điếc à?”
Ông ta nhìn thấy sát thần từ từ bước lại chỗ mình.
Ông lão Thiên Độc sợ khiếp vía tới mức lùi qua một bên rồi la to: “Cậu Diệp, nếu tôi đã từng sơ ý đắc tội cậu lúc nào không hay thì mong cậu cho tôi cơ hội giải thích!”
Bùm!
Ông lão Thiên Độc không chịu nổi được áp lực đó mà quỳ rạp xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt đều hít thở không thông.
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Ông đã cứu một mạng của tam sư tỷ nên tôi sẽ không giết ông!”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu Diệp ạ!”, ông lão Thiên Độc kích động dập đầu tới tấp.
“Nhưng mà...”
Giọng Diệp Bắc Minh như trầm xuống tận vực sâu: “Ông không xứng làm sư phụ của tam sư tỷ tôi!”
“Mau quỳ xuống nhận tam sư tỷ tôi làm chủ nhân đi!”
“Cậu nói gì?”
Trên mặt ông lão Thiên Độc hiện lên sự tức giận.
Rầm!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một đường kiếm khí quét qua cách ông lão Thiên Độc khoảng mười mét.
“Đùng đùng đùng”, ông lão Thiên Độc bị đánh bay ra ngoài, rồi ngã đau điếng xuống đất.
Giọng nói hệt như của thần chết kia lại vang lên lần nữa: “Kiếm tiếp theo sẽ chém lên người ông đó!”
“Đại nhân ơi, tôi biết sai rồi ạ!”
Ông lão Thiên Độc chạy tới đó, dập đầu điên cuồng như thằng khùng: “Tôi sẽ nhận chủ ngay ạ, nhận ngay đây ạ!”
Ông ta quay qua Tiểu Độc Tiên, hoảng sợ mở miệng nói: “Chủ nhân, tôi sai rồi! Là lỗi của tôi ạ!”
“Tôi không nên cố ép người làm độ đệ mình, rồi lại uy hiếp người ở bên cạnh tôi!”
“Ông lão Thiên Độc tôi đây xin thề rằng từ nay về sau sẽ là một con chó bên cạnh người!”
Rầm rầm rầm!
Đầu ông ta nện trên mặt đất.
Thấy cảnh đó, mấy người Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y và thánh nữ Tổ Long điện biến sắc.
Tô Tử Lăng chớp mắt: “Giết Vô Thủy Kiếm Hoàng!”
“Lại giết hơn mười vị trưởng lão của Thiên Đạo Tông!”
“Một câu ép ông lão Thiên Độc quỳ xuống, cậu ta thật ngông cuồng!”
Diệp Bắc Minh nhảy tới: “Tam sư tỷ, hai người ký khế ước nô lệ đi!”
Cơ thể ông lão Thiên Độc run lên, lòng đầy tuyệt vọng.
Tiểu Độc Tiên bất ngờ: “Tiểu sư đệ, chị có thể à?”
Cô ấy vẫn luôn sống trong sự uy hiếp.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng có ngày mình có thể quay ra khống chế ông lão Thiên Độc.
Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Để em hộ pháp cho chị!”.