Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


"Nhưng mọi người ngạc nhiên phát hiện, lúc đến gần đỉnh núi, thì có một thế lực bí ẩn nào đó đã ập đến chặn đường những người leo núi!"
"Trên đường lên núi có rất nhiều di tích cổ.

Nhà họ Tô có một vị tổ tiên có được một quyển võ kỹ này, ông ấy đã trở thành cảnh giới Chúa Tể!"
"Cuối cùng thành lập nhà họ Tô!"
"Dựa vào môn công pháp này, nhà họ Tô tổng cộng từng có ba người đạt cảnh giới Chúa Tể, bấy giờ mới đứng vững không ngã!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Một quyển võ kỹ là đã có thể trở thành cảnh giới Chúa Tể."
Tô Tử Lăng yên lặng gật đầu.

Diệp Bắc Minh cau mày: "Trên quyển sách đó còn ghi lại gì nữa?"
Tô Tử Lăng suy tư một chút: "Tôi không có tư cách xem nội dung quyển sách đó, nhưng từng nghe cha tôi kể qua."
"Hình còn ghi lại một chủng tộc tên là Hoa tộc gì đó!"
"Cô nói gì?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh co lại, tiến lên tóm lấy cổ tay Tô Tử Lăng!
Tô Tử Lăng hoảng sợ: "Anh Diệp, anh sao vậy?"
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không có gì, có bao nhiêu ghi chép về Hoa tộc?"

Tô Tử Lăng suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

"Cha không nói với tôi, nếu như anh Diệp muốn biết có thể theo tôi đến nhà họ Tô để hỏi cha tôi!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên thất thường.

Quay người bước đi: "Đuổi theo!"
"Cảm ơn anh Diệp!"
Tô Tử Lăng vui mừng khôn xiết.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, Tô Tử Lăng vì đuổi kịp anh, không ngừng tiêu hao chân nguyên.

Đường núi gập ghềnh, Tô Tử Lăng cảm giác thật sự giống như ghi chép trong sách, thân thể giống như bị bao phủ bởi một tầng gông xiềng!
Đêm khuya.

Hai người đã leo hàng trăm nghìn mét!
Diệp Bắc Minh vẫn như không có việc gì, nhưng Tô Tử Lăng lại đầm đìa mồ hôi.

Quần áo vốn đã mỏng manh giờ phút này dán sát vào cơ thể, làm lộ ra dáng người yêu kiều của cô ta!
Sắc mặt cô ta ửng hồng, không ngừng thở dốc!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nghỉ ngơi một chút đi".

Tô Tử Lăng nuốt một ngụm nước miếng: "Anh Diệp, anh không cần lo lắng cho tôi, chúng ta tiếp tục lên đường đi!"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cô chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn!"
Tô Tử Lăng gật đầu khẳng định.

Diệp Bắc Minh không hề phí lời nữa, quay người lại tiếp tục lên đường!
Tô Tử Lăng lấy ra một viên đan dược, một ngụm nuốt vào.

Lúc ở giữa sườn núi, trên đường bắt đầu xuất hiện một vài thi thể của người tu võ!

Còn có một số người tu võ khác, sau khi phát hiện ra Diệp Bắc Minh thì lập tức quay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh cũng không có ý định đuổi theo, tiếp tục leo núi!
Cuối cùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã có thể nhìn thấy đỉnh của ngọn núi lớn này!
Đồng thời, một cái bình đài khổng lồ xuất hiện ở trước mắt mọi người!
Trên bình đài có hơn ba nghìn người, hầu hết đều đang thiền định để khôi phục thể lực!
Diệp Càn Khôn!
Cậu ta cũng tới!
Một vài ánh mắt nhìn qua, mang theo sự lạnh lùng.

Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đều ở đây!
Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn, Cuồng Chiến, Dao Cơ, Lý Thất Dạ và những người khác!
Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, Thánh nữ Tổ long điện!
Bốn chị em Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên đều bình an không có chuyện gì, ngồi nghỉ ngơi ở trong một góc!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh ngưng lại, nhìn về phía cuối bình đài!
Một bậc thang cổ xưa uốn lượn lên phía trên, nối thẳng tới đỉnh ngọn núi.

Ở lối vào của bậc thang, thang Long Môn được điêu khắc bằng nham thạch xuất hiện trước mắt!
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút lại, nhìn thấy ba chữ cổ: "Côn Luân Hư!"
Cho dù không phải chữ hiện đại, Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra ba chữ "Côn Luân Hư" này!

Quả thật giống hệt với văn giáp cốt của người Hoa Hạ cổ đại!
Ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối bậc thang, thân thể Diệp Bắc Minh càng chấn động hơn!
Một tòa bảo tháp cổ xưa, đứng sừng sững trên đỉnh ngọn núi này!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Tiểu Tháp, đây là tình huống gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bối rối: "Chẳng lẽ đây là bản thể của tôi sao?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiểu Tháp, không phải bản thể của ông ở trong cơ thể tôi sao?"
"Cuối cùng là sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút xấu hổ: "Khụ khụ, có chuyện bổn tháp vẫn chưa nói rõ ràng."
"Thật ra bản thể của tôi ở trong trận chiến cuối cùng, đã hoàn toàn vỡ nát!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong trái tim của cậu, chỉ là một phần mảnh vỡ thôi!"
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ!
Càn Khôn Trấn Ngục Tháp khủng bố như thế, quả thật không gì không làm được!
Rốt cuộc là ai, lại có thể đánh nát ông ta?
Diệp Bắc Minh nhìn lên đỉnh Côn Luân Hư Thượng Cổ: "Ông nghi ngờ đây là bản thể của ông?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một chút: "Cho dù không phải bản thể của tôi, ít nhất cũng là một phần mảnh vỡ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận