Tốc độ của anh vô cùng ổn định.
Một bên khác.
Sau khi Lý Thất Dạ đến bậc chín nghìn chín trăm, cho dù có pháp tướng Yêu Hoàng hỗ trợ nhưng mỗi bước đều vô cùng gian nan.
Mười lăm phút sau, Diệp Bắc Minh đã tới bậc chín nghìn chín trăm.
Chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng.
Lý Thất Dạ đã dùng hết mọi mánh khóe, thậm chí còn không tiếc thiêu đốt tinh huyết.
Bậc chín nghìn chín trăm chín mươi, chỉ còn lại mười bậc cuối cùng.
“Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt!”
Lý Thất Dạ cắn răng.
Bây giờ, máu thịt của anh ta theo từng bước từng bước một đều cảm thấy đau đớn như xé rách thân thể.
Diệp Bắc Minh đằng sau vẫn duy trì tốc độ năm giây một bậc.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mỗi một bước chân của Diệp Bắc Minh đều khiến tim người tu võ ở đây run rẩy.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh đã bước vào bậc chín nghìn chín trăm chín mươi.
Mà Lý Thất Dạ đang ở bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Anh ta chỉ còn lại một bậc cuối cùng.
Nhưng dù làm thế nào thì Lý Thất Dạ cũng không thể bước được bước cuối cùng ấy.
Cả người anh ta run rẩy, hai chân run lên, đằng sau vọng tới tiếng bước chân của Diệp Bắc Minh.
Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt!
Chín nghìn chín trăm chín mươi hai!
“Còn mười bậc cuối cùng, liệu ai sẽ thắng đây?”
“Đừng nói nữa!”
...!
Chín nghìn chín trăm chín mươi bảy!
Chín nghìn chín trăm chín mươi tám!
Chín nghìn chín trăm chín mươi chín!
Lúc này, hai người đang ở cùng một bậc thang, trái tim mọi người căng thẳng nhìn họ.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào sườn mặt Diệp Bắc Minh, mắt trừng to: “Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh chả thèm liếc mắt nhìn anh ta.
Anh mặc nhiên không quan tâm gì hết, thư thả bước nốt bậc thang cuối cùng.
Cạch.
Mười nghìn.
“Bậc mười nghìn!”
“Ôi vãi! Diệp Càn Khôn lên tới đỉnh rồi!”
“Từ xưa đến nay, đây là người đầu tiên lên được đỉnh Thang Trời!”
Đám đông sôi trào, run rẩy không ngừng, lòng đầy rung động.
Gương mặt Tô Tử Lăng nóng bừng: "Trời ơi, mình đi theo anh Diệp lên đỉnh rồi ư?"
Thánh nữ Tổ Long điện Long Khuynh Vũ không dám tin vào mắt mình: "Mình...!mình lên đỉnh rồi sao? Không thể nào!”
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly và Tiểu Độc Tiên cũng vô cùng kích động.
Nhưng.
Bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tiểu sư đệ đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, đây chỉ là một trong số đó thôi.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt đầy sự không cam tâm: “Vì sao chứ? Chỉ thiếu một bước nữa, mình chỉ thiếu một bước nữa!”
Anh ta gào lên.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chỉ thiếu một bước à? Anh nghĩ nhiều rồi!”
“Giới hạn của anh là bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín!”
“Còn giới hạn của tôi là vì bậc thang chỉ có mười nghìn bậc mà thôi, hiểu không?”
Anh vừa dứt lời, tất cả đều im lặng.
Ngay sau đó.
Ầm ầm!
Hiện trường bùng nổ.
“Ôi trời ơi!”
“Trâu bò quá!”
“Giới hạn của anh là bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín mà giới hạn của tôi là bởi vì bậc thang chỉ có mười nghìn bậc!”
“Ôi vãi! Vãi! Vãi! Tôi chưa bao giờ thấy ai gáy to như thế!”
Lý Thất Dạ đứng như trời trồng, mặt mày cứng ngắc không nói nên lời.
Diệp Bắc Minh không hề để ý tới anh ta, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Trên đỉnh Thang Trời là một cái hồ nước rất lớn, một tòa tháp đang ở trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ.
“Tiểu Tháp, đây là bản thể của ông à?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy sự kích động: “Đó chính là một mảnh nhỏ bản thể của tôi, không sai đâu!”
“Ha ha ha, không ngờ là tôi lại có thể tìm được một mảnh bản thể của mình ở đây!”
“Nhóc à, dù thế nào đi nữa cũng phải đem nó theo!”
Diệp Bắc Minh gật đầu không hề do dự.
Bỗng nhiên.
Long Khuynh Vũ bật thốt: “Đây là Long Thai Trì!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi lại cô ta: “Long Thai Trì là gì?”
“Hầy!”
Long Khuynh Vũ hít sâu rồi đáp: “Anh Diệp xem này, anh có thấy hồ nước này giống một con rồng đang say giấc không?”
Diệp Bắc Minh híp mắt lại, nhìn toàn cảnh hồ nước.
Anh gật đầu nói: “Quả thật giống một con rồng đang say giấc, vậy hòn đảo giữa hồ kia là Long Châu!”
“Cái này đúng rồi!”
Long Khuynh Vũ kích động gật đầu liên hồi: “Hồ nước này bày ra dáng vẻ đang ngủ của rồng, dựa theo ghi chép của Tổ Long điện tôi, phía dưới hẳn đang nuôi dưỡng Long Thai!”
“Long Thai do trời sinh đất dưỡng, ngưng tụ tất cả tinh hoa của cấm địa Luân Hồi!”
“Nếu có thể cắn nuốt Long Thai thì có thể thay da đổi thịt như cá chép vượt Long Môn!”
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Mặt nước Long Thai Trì sục sôi, dưới mặt nước sâu hơn mười nghìn mét kia hiện lên một vầng sáng vàng kim chói lói.
Tô Tử Lăng thốt lên: “Á, tôi thấy một con rồng!”
Long Khuynh Vũ sửng sốt: “Long Thai, đây chính là Long Thai!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được khí tức hùng mạnh dưới mặt nước: “Tiểu Tháp, nếu ông cắn nuốt Long Thai thì có thể khôi phục được bao nhiêu!”
“Vãi chúa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được văng tục: “Nhóc à, đừng làm bậy, cậu cắn nuốt vật đó là tốt nhất!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày nói: “Tôi cho rằng ông khôi phục trước thì tốt hơn, tôi tăng thực lực đơn giản hơn ông nhiều!”
“Không!”
Anh không ngờ rằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại quả quyết từ chối: “Nhóc à, cậu có biết Long Thai có ý nghĩa thế nào không?”
“Là sao?”, lòng Diệp Bắc Minh khẽ rung động..