“Đồ Long Trảm, võ kỹ thượng phẩm cấp thánh!”
Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cuối cùng cũng có võ kỹ thuộc loại tấn công, nhưng cũng vẫn chỉ là cấp thánh?”
“Không thể vượt qua cấp thánh sao?”
Có hơi thất vọng.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu đừng có được lợi lại còn khoe mẽ nha!”
“Võ kỹ thượng phẩm cấp thành, toàn bộ Côn Luân Hư cũng chưa chắc đã có một quyển đâu!”
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Đi vào tầng thứ tám.
Vẫn là một cái bục nhỏ, bất chợt một cái đan đỉnh xuất hiện trước mắt.
Tiến lên nhìn thử.
“Tinh Thần Đỉnh?”
Diệp Bắc Minh vẫy tay, Tinh Thần Đỉnh rơi vào tay anh.
Rất có trọng lượng!
Khi gõ vào còn phát ra tiếng leng keng.
Một luồng thông tin bỗng chốc hiện ra trong đầu: “Tinh Thần Đỉnh có thời rút ngắn thời gian luyện đan? Tăng nhanh tốc độ hình thành đan dược!”
“Không tồi, là một bảo bối tốt”.
Đối với tỉ lệ thành công khi luyện đan, Diệp Bắc Minh không thành vấn đề.
Anh rất hiếm khi thất bại!
Nhưng Tinh Thần Đỉnh có thể rút ngắn thời gian luyện đan, thật đúng là một thứ tốt.
Thẳng thắn thu Tinh Thần Đỉnh vào người!
Tiến tới tầng thứ chín.
Chỉ có một cái bục nhỏ và một sợi tơ gần như trong suốt.
Không khác gì mấy so với dây câu cá!
Nhưng nhỏ hơn, cũng trong suốt hơn.
Nếu không quan sát kĩ thì hoàn toàn không phát hiện.
“Cái này… Cũng gọi là khen thưởng ư?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, gương mặt cạn lời.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hừ, nhóc con, lại không biết nhìn hàng rồi”.
“Đây là gân mạch của yêu thú cấp chín, sau khi được gia công luyện chế mới trở thành một sợi tơ”.
“Chỉ một sợi tơ như vậy, có thể chịu đựng cả trăm triệu lực lượng!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”
“Kinh khủng vậy sao?”
“Cậu có thể thử xem xem”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Giơ tay dùng hết toàn lực tung một nắm đấm về phía gân mạch của yêu thú cấp chín!