Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Tinh khí khủng bố trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thân!

Trần Lê Y ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh: “Mình cũng có thể có sức nặng như vậy ở trong lòng anh ấy sao?”

“Đậu má! Sao mình lại có cảm giác như trở thành fan hâm mộ thế nhỉ?” Đường Thiên Ngạo nghĩ trong lòng.

Diệp Bắc Minh lại lấy một viên đan dược đưa cho Đường Thiên Ngạo: “Sau khi dùng viên đan dược này, trong vòng mấy ngày đôi mắt của ông sẽ có thể khôi phục”.

“Cảm ơn tổng hội trưởng!”

Đường Thiên Ngạo cũng rất kích động!

Diệp Bắc Minh lại khoát tay, rất nhiều đan dược xuất hiện ở trước mắt: “Phân phát xuống cho toàn bộ người của Vạn Bảo Lâu!”

“Đưa một phần cho tiểu đội Sát Thần!”

“Số còn lại đưa cho các tướng sĩ đội Thiên Cơ!”

Đây là anh đã tranh thủ thời gian luyện chế lúc giết ma thú.


Có Tinh Thần Đỉnh trong tay, quả thật đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

“Thiếu chủ, thư ký Tiền cầu kiến!”

Lúc này, một hạ nhân của Vạn Bảo Lâu đi tới.

Diệp Bắc Minh cười: “Người này đúng là mũi thính”.

“Tôi mới trở về được bao lâu chứ?”

Thư ký Tiền vừa mới tiến vào đại sảnh Vạn Bảo Lâu, nhìn thấy đan dược đầy đất thì hoảng sợ: “Long Soái… đây là… đám đan dược này đều là ngài luyện chế ra sap?”

“Yên tâm, có phần cho tướng sĩ của đội Thiên Cơ”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn anh ta một cái.

Thư ký Tiền cười ha ha: “Long Soái, ngài đúng là hào phóng”.

“Tôi ở đây hứa hẹn với ngài, phía chính phủ sẽ không lấy không đám đan dược này của ngài, sau này tôi sẽ đưa một ít dược liệu lâu năm đến đây”.


Diệp Bắc Minh trực tiếp nói sang chuyện khác: “Nói đi, có chuyện gì?”

Thư ký Tiền thu hồi nụ cười, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên: “Long Soái, ngài nói vật đại khí vận có thể chữa trị long mạch, chúng tôi đã tìm được rồi!”

“Ồ? Cái gì vậy?”

Diệp Bắc Minh vô cùng hứng thú.

Anh còn đang nghĩ không biết có nên đến tông môn ở Côn Luân Hư xem không.

Nói không chừng có thể lấy được một vật đại khí vận!

Không ngờ thư ký Tiền đã tìm được rồi.

Thư ký Tiền phun ra một câu: “Ngọc tỷ truyền quốc có tính không?”

Cho dù là Diệp Bắc Minh cũng phải ngây dại.

Ngọc tỷ truyền quốc?

Đậu má!

Chỉ cần là người của Long Quốc, mẹ nó có ai mà không biết ngọc tỷ truyền quốc!

Hô hấp của anh dồn dập hẳn lên: “Không phải thứ này đã sớm bị mất rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận