Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người đó một cái: “Ông là ai đấy?”
“Hừ!”
Người đàn ông kia hừ lạnh rồi đáp: “Tên cậu là Diệp Thanh Dương, mẹ của cháu tên Diệp Thanh Lam, cháu nói thử coi cậu là ai hả?”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh có chút hứng thú mà nhìn người nọ: “Nếu nói như vậy, trên danh nghĩa thì ông là cậu của tôi rồi”.
Diệp Thanh Dương giận tái cả người: “Nhóc con, cậu trên danh nghĩa là cái gì cơ?”
“Cậu chính là cậu của cháu, là cậu ruột luôn ấy!”
Diệp Bắc Minh gật nhẹ đầu: “Quỳ xuống đi rồi nói chuyện!”
Đùng!
Một luồng sức mạnh đè nén khủng bố ập thẳng vào mặt.
Diệp Thanh Dương hoàn toàn chịu không nổi.
Ầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra!
“Bố!”
Vẻ mặt Diệp Uyển Thu hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Anh Minh, anh đừng đối xử với người nhà của mình như thế chứ!”
“Em cầu xin anh đó, bỏ qua cho mọi người đi mà”.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lớn, dùng nét mặt tràn trề thất vọng mà nhìn người nhà họ Diệp: “Người nhà? Đám người này xứng làm người nhà của tôi chắc?”
“Năm đó khi mẹ tôi bị người ta đuổi giết, cái đám gọi là người nhà các người đang ở đâu?”
“Tôi lưu lạc giữa giới phàm tục, mấy người dám nói không biết đến sự tồn tại của tôi ư?”
“Mấy người lại đang ở đâu?”
“Nói thật, nếu không phải là vì tôi muốn đi tìm manh mối của mẹ mình, các người cho rằng tôi sẽ đến nhà họ Diệp hả?”
Diệp Thanh Dương ngây người, tức giận quát: “Thằng nhóc khốn nạn nhà cháu, cháu có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tình hình khi đó phức tạp hơn những gì cháu nghĩ nhiều!”
“Con mẹ nó, cháu thật là làm cho cậu tức chết!”
Con người Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, sát ý tấn công tới.
Diệp Nam Thiên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Minh nhi, ông biết con đang tức giận”.
“Chuyện này là ông ngoại sai, nếu như con cảm thấy nhà họ Diệp rất có lỗi với con”.
“Ngay từ bây giờ ông sẽ lập tức quỳ xuống, dập đầu xin con tha lỗi!”
Diệp Nam Thiên đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt lại, cơ thể già nua mềm nhũn!
Chầm chậm quỳ xuống!
“Ông cụ à!”