Tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực lớn, ước chừng hơn một ngàn mét vuông.
Ba bậc thang nhô ra, xuất hiện ngay trước mắt.
Diệp Bắc Minh đến gần bậc đầu tiên, là một bộ quần áo mỏng như cánh ve.
Nó gần như trong suốt, hiện lên màu vàng!
Mỏng như tấm màn.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Thứ gì vậy, một bộ quần áo?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Nhóc con, cậu đúng là không biết nhìn hàng”.
“Đây là giáp kim ty tằm, là loại sợi tơ vàng đắt đỏ do thiên tằm nhả ra”.
“Thứ đồ này lấy nhu thắng cương, nhìn không khác quần áo bình thường là bao”.
“Nhưng mặc lên người có thể giải trừ 90% sức mạnh”.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Lợi hại vậy sao?”
“Mặc món đồ này trên người, Võ Vương đánh tôi một quyền, tôi cũng có thể chịu được?”
“Gần như là vậy”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí.
Lập tức mặc giáp kim ty tằm vào.
Một luồng cảm giác lạnh băng truyền tới.
Gần như khiến người ta cảm nhận được sức nặng!
Mặc vào người cũng không có vấn đề gì.
Điểm thiếu sót duy nhất chính là chỉ có thể bảo vệ được thân người.
Hai tay và hai chân không trong phạm vi bảo vệ.
Nghĩ một chút cũng đúng thôi, nếu cả tay chân cũng có thể bảo vệ, há chẳng phải vô địch?
Đi đến bậc thứ hai.
Là một quyển sách!
Sách da phủ vàng, không biết làm bằng vật liệu gì.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong có hơn mười ngàn phương thuốc.
Công hiệu của mỗi phương thuốc cũng khiến người ta khiếp sợ!
Chữa bệnh, trị thương, đề thăng thực lực võ đạo, thẩm mỹ, cải lão hoàn đồng…
Cái gì cần có đều có!
Quả đúng là bách khoa toàn thư về phương thuốc.
“Những phương thuốc này là thật hay giả?”, Diệp Bắc Minh ngây người, dù là ở bên trong núi Côn Luân cũng không có nhiều phương thuốc như vậy.
Nếu những thứ này là thật, vậy thì quá nghịch thiên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên là thật, những thứ này đều là chủ nhân qua các triều đại tháp Càn Khôn Trấn Ngục trói buộc ghi chép”.
“Nếu như phát hiện ra phương thuốc mới, cậu có thể ghi chép vào trong đó”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Xem ra chủ nhân qua các triều đại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng rất mạnh!
Không biết cuối cùng mình có thể đến được cảnh giới gì?
Diệp Bắc Minh lật xem những phương thuốc này, cẩn thận nghiên cứu.
Chỉ có một số ít dược liệu có thể tìm thấy ở địa cầu.
Phần lớn những dược liệu khác anh chưa từng nghe nói qua.
Xem ra đành về sau hẵng nói!
Đi đến bậc thứ ba.
Lại là một món vũ khí!
Một thanh kiếm!
Hơn nữa, con mẹ nó là kiếm gãy!
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi tục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là xem thường tôi sao?”
“Tặng binh khí thì cứ tặng, sao lại tặng một thanh kiếm gãy?”
“Ông có ý gì?”
Một thanh kiếm bình thường dài chừng ba thước.
Thanh kiếm trước mắt này chỉ còn hai thước.
Chiều rộng ba ngón tay.
Dáng vẻ cổ xưa, giống con rồng gãy!
Phần trước đã bị gãy, biến mất không có ở đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Hừ! Cậu đừng coi thường thanh kiếm này”.
“Với thực lực hiện giờ của cậu, dùng nó đủ để giết được Võ Vương trong nháy mắt rồi”.
“Mạnh vậy à?”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tôi vừa mới tiến vào cảnh giới Võ Vương, có thể dùng thành kiếm này giết Võ Vương trong nháy mắt?”
“Cậu thử chút là biết ngay”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí.
Diệp Bắc Minh tiến lên cầm thanh kiếm gãy này.
Rất nặng, vô cùng nặng.
Ít phải 150 cân!
Một thanh kiếm dài hai thước, vậy mà nặng 150 cân, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Diệp Bắc Minh là Võ Vương, cầm thanh kiếm lên cũng không thành vấn đề.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu thử dùng nó chém một nhát đi”.
Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Sẽ không làm tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng khinh thường: “Cậu thôi đi không, thế giới này có diệt vong cũng không ai có thể khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương đâu”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh dứt khoát.
Ngưng tụ nội kình, hội tụ về phía thanh kiếm gãy trong tay!
Một kiếm chém ra!
Một đường kiếm khí kinh khủng như biển gầm xông về phía trước.
Ầm!
Một tiếng vang lớn truyền đến.
Kiếm khí rơi vào vách tường tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Đoàng!
Một luồng kiếm khí khủng khiếp bị vách tường bắn ngược trở về.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Diệp Bắc Minh bị kiếm khí của mình đánh lui bảy tám bước, mặt đầy khiếp sợ: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!!!”
Đây là kết quả vách tường hấp thụ một phần sức mạnh.
Nếu không bắn ngược lại, một kiếm này thật sự không phải một Võ Vương bình thường có thể gánh nổi.
“Kiếm này tên gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tên kiếm không quan trọng, quan trọng chính là uy lực của nó”.
“Cậu tự đặt một cái tên là được”.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thanh kiếm này hình giống một con rồng, nhưng lại bị cắt đứt một đoạn”.
“Chi bằng cứ gọi nó là kiếm Đoạn Long đi”.
“Kiếm Đoạn Long? Không tệ, tên hay”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Bắc Minh lại thử kiếm Đoạn Long, ban đầu có hơi khó thích nghi.
Qua nửa ngày đã vô cùng thuận tay.
Anh có thể chém liên tiếp ba kiếm trong một giây!
Diệp Bắc Minh lại tò mò: “Đúng rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngọc truyền tới: “Sao hả? Cậu còn có câu hỏi gì?”
“Tháp này qua nhiều đời chủ nhân, cao nhất có thể đạt đến tầng bao nhiêu?”
“68 tầng”.
“68 tầng? Cao vậy sao? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tổng cộng có bao nhiêu tầng?”
“Không ai biết, bởi vì chưa ai đạt đến tầng cao nhất”.
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Xem ra lai lịch tòa tháp này thật sự rất thần bí.
“Đưa tôi quay về”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh lại một lần nữa xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm của công ty dược phẩm Thiên Hương.
Trong tay cầm kiếm Đoạn Long.
Diệp Bắc Minh có hơi khó xử: “Đây là xã hội hiện đại, tôi cầm một thanh kiếm gãy chạy khắp nơi, không được hay cho lắm nhỉ?”
“Thu hồi là được”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ mỉm cười.
Kiếm Đoạn Long trong nháy mắt biến mất!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Là sao vậy?”.